Gần cuối mùa hè, Thời Nhiễm rất muốn ăn chút thịt.
Mùa hè quá nóng, mọi người không thể chịu đựng được cái nóng bức oi ả và cũng chẳng có khẩu vị gì. Mặc dù có điều hòa nhưng Thời Nhiễm thường ở trong nhà bếp, cũng không được tận hưởng nhiều hơi lạnh.
Vì vậy, mùa hè này dù là nấu món ăn mặn nào thì Thời Nhiễm cũng luôn lấy thanh đạm làm chủ.
Khi thời tiết lạnh hơn một chút, con sâu trong bụng bắt đầu kêu la đòi ăn thịt.
Hôm nay làm bánh Trung thu xong, Thời Nhiễm muốn làm gì đó khác.
Nghĩ đến dầu lanh và bơ mua về mấy ngày trước chuẩn bị dùng để làm bánh Trung thu kiểu Tô, Thời Nhiễm nảy ra ý tưởng, gắp một miếng thịt kho ra khỏi nồi. Lại bảo Mục Phi đi tìm dầu lanh ra nhào bột.
Chị Linh vừa bận rộn cả buổi trưa, lúc này đang phe phẩy quạt, thấy Thời Nhiễm lại chuẩn bị làm việc, vội vàng đi lên giúp đỡ.
Chị Linh cười nói: "Gần đây không phải có một nhà bán sandwich kẹp thịt sao? Muốn ăn thì đi mua hai cái là được rồi, sao phải mất công làm vậy."
Lời này nói cũng có lý, dù sao sandwich kẹp thịt của nhà gần đó cũng làm khá ổn, ngay cả sau khi Thời Nhiễm ăn xong cũng cảm thấy hương vị tạm được.
Thời Nhiễm vỗ đầu một cái: "Em nói nhầm rồi, không phải sandwich kẹp thịt, mà là bánh nướng kẹp thịt."
"Bánh nướng kẹp thịt?"
Thời Nhiễm gật đầu: "Cách ăn ở phía Tây Bắc, dùng dầu mè làm bánh, còn có thịt xông khói bên trong. Vỏ bánh có thể làm ngọt hoặc mặn, bên trong có thể kẹp thêm chút gì đó."
Chị Linh vừa nghe đã biết là ngon, cơ thể rất thành thật lập tức đi giúp Thời Nhiễm chuẩn bị nguyên liệu.
Chỉ có nhân viên mới được nhận vào làm thêm Tiểu Mai cực kỳ ngưỡng mộ: "Chị Tiểu Nhiễm, chị hiểu biết nhiều thật đấy."
Trong nửa tháng làm việc ở chỗ Thời Nhiễm, các loại thức ăn đều được làm mới lại, cô chủ nhỏ Thời Nhiễm rất hào phóng, mỗi ngày đều cố gắng khiến đồ ăn đã hoàn hảo rồi lại hoàn hảo hơn nữa, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã nuôi Tiểu Mai mặt có da có thịt. Hơn nữa không đi ra ngoài phơi nắng, khuôn mặt vốn đen thui của Tiểu Mai cũng trắng hơn một chút.
Bánh đã nhào xong cho vào lò nướng, hun thịt kho trong nồi sắt trong một tiếng, chờ cho đến khi vỏ bánh nướng xong, thịt cũng có thể ra lò.
Thịt xông khói cắt thành miếng, kẹp vào bánh bơ đã làm sẵn.
Chị Linh ăn một miếng liền yêu: "Ngon quá!"
Bánh có vị béo ngậy, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, lõi bên trong nhiều lớp, có vị béo nhẹ mặn mặn. Nhân thịt có mùi thơm đậm đà, khô mà không ngấy, thịt mỡ đan xen, nhưng không có vị dầu. Cả hai kết hợp với nhau, mặc dù hình thức rất giống sandwich kẹp thịt kiểu Trung, nhưng không ai có thể nhầm lẫn hai món này.
Bánh nướng kẹp thịt Thời Nhiễm làm không nhiều, tổng cộng cũng chỉ làm mười cái.
Trong quán Trại Linh cũng càn quét hết năm cái, lúc này Tăng Tiếu và bạn trai mình cũng đến cửa.
Thời Nhiễm vẫn còn nhớ Tăng Tiếu, hơn nữa vì thím Tăng nên cô rất khách sáo với vị khách đến quán này.
Tăng Tiếu vừa mới quyết định chuyện hôn sự với bạn trai, trong lòng vẫn còn thấp thỏm. Cô ấy và Hạ Thanh Vân yêu nhau cũng chưa đầy một năm, nói đến chuyện kết hôn thật sự là quá sớm.
Hơn nữa vừa rồi Hạ Thanh Vân còn nói muốn cô ấy đi gặp người lớn trong nhà…
Trong lòng Tăng Tiếu vô cùng phiền muộn.
Hai người vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi.
Tâm trạng vốn còn phiền não của Tăng Tiếu nhất thời bị mùi thơm đẩy sang một bên.
"Đây là món gì vậy? Thơm quá."
Lúc này Tăng Tiếu mới nhớ tới cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì, buổi sáng phải đến phố Linh Văn tìm người, sau đó lại đi dạo ở chùa Thiên Linh Nói đến cũng lạ thật, các bức tượng được thờ phụng trong chùa Thiên Linh đều rất loang lổ, có vài bức tượng đã không nhìn ra nổi là thờ cúng cái gì, người trong chùa kia cũng không sửa chữa những bức tượng này.
Tăng Tiếu vốn nghĩ là đến để đặt bánh Trung thu, đặt xong rồi về nhà luôn.
Bây giờ ngửi thấy mùi thơm, cảm giác đói bụng lập tức dâng lên.