Ông Giả ăn đến nỗi trán đổ mồ hôi, miệng còn không quên khen ngợi: “Tay nghề Tiểu Nhiễm đúng là quá tuyệt, lẩu thịt dê này mà ăn vào mùa đông, thì còn thoải mái biết bao chứ!”
Tốt nhất là ngồi trên giường cạnh lò sưởi ấm áp, ăn lẩu thịt dê trên nồi lẩu đồng kiểu cũ, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta mong muốn có được.
Từ lúc bắt đầu thì Thời Nhiễm và Tiểu Mai đã đưa đũa về bên nước lẩu màu đỏ au, tôm viên ngon tuyệt, dạ dày bò giòn rụm, thịt bò tươi mới, thịt heo chiên giòn được chiên ngon... Có hành tỏi băm vụn nổi lên bên nồi lẩu đỏ rực, vớt ra đĩa rồi ăn kèm, nháy mắt đã cảm nhận được sự cay nóng trong miệng.
Tiểu Mai ăn đến đỏ bừng cả mặt, hít hà mở chai Coca ướp lạnh ra uống.
Nước cốt lẩu Thời Nhiễm làm còn thơm hơn so với mấy cái bán bên ngoài, nhưng vị cay không giảm. Cả một nồi lẩu cay lớn như vậy, chỉ nhìn thôi đã khiến người không ăn được cay sợ hãi.
Tráng Tráng nhét miếng thịt heo chiên giòn vào miệng, ánh mắt đầy tò mò nhìn về hướng Thời Nhiễm và Tiểu Mai.
Cậu bé rục rịch, cũng muốn tự mình làm một miếng bên đó.
Dì Vương kịp thời ngăn lại: “Đừng có nhìn, con không ăn được đâu.”
Tráng Tráng không phục, sao lại không được? Nó đã học lớp chồi rồi! Thứ gọi là lẩu này, sao nhóc lại không ăn được?
Đến thời khắc mấu chốt, dì Vương vội kéo cậu nhóc mập mạp đến trước đĩa mì nướng cá chép: “Đến đây, ăn cá đi. Không phải con nói hôm nay bà nội làm cá không ngon sao? Con xem món cá chị làm này, đẹp biết bao!”
Thời Nhiễm làm món mì nướng cá chép, cá chiên có màu hồng cam, những sợi bún nhỏ như tuyết đậy lên thân cá, nhìn qua giống như đắp một lớp chăn cho cá chiên, người không biết còn tưởng rằng sợi bún nhỏ phía trên là đồ trang sức gì đó.
Dì Vương nếm thử một miếng thịt cá trước, bây giờ chính là lúc cá chép béo nhất, lúc này thịt cá chép đặc biệt non mềm, dính chút nước chua ngọt, vị chua chua ngọt ngọt, ngoài giòn trong mềm.
Tráng Tráng chỉ là nhìn thôi mà nước miếng cũng chảy ròng, quơ quơ bát nhỏ của mình đặc biệt hăng say: “Con muốn ăn con muốn ăn!”
Dì Vương: “Được được được, gắp cho con, con phải cẩn thận xương cá đấy.”
Đúng lúc này, dì Vương nghe thấy dưới chân mình có tiếng động sột soạt, Trại Linh hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ lạnh lùng của mình, dùng sức cọ cọ ống quần dì Vương.
Dì Vương: “Ui, mi cũng muốn ăn à. Được rồi, ta cũng cho mi một ít.”
Trại Linh dường như không có gánh nặng hình tượng gì chạy vèo vào phòng bếp ngậm một cái bát ra, hết cách rồi, hôm nay ăn lẩu, Thời Nhiễm cũng đâu có cách nào để nó lên bàn được. Lông mèo bay vào nồi lẩu, thì còn ăn được không?
Dì Vương gắp cho Trại Linh một miếng thịt cá lớn, lúc này Trại Linh cúi đầu vào bát ăn, ăn vô cùng hăng say.
Bản thân dì Vương cũng ăn vài miếng thịt cá, sau đó gắp sợi bún tàu* đắp trên con cá lên, đưa vào trong miệng, dường như trong nháy mắt, mắt dì Vương sáng rực lên.
*Bún tàu: tên một loại mì truyền thống nổi tiếng vùng Đông Bắc Trung Quốc.
*Bún tàu: tên một loại mì truyền thống nổi tiếng vùng Đông Bắc Trung Quốc.
Bún tàu xốp giòn, có vị mằn mặn, ăn kèm với nước sốt chua ngọt tự nhiên phù hợp ngoài dự đoán!
Dì Vương nhất thời quăng thịt cá lên chín tầng mây, chỉ nhìn chằm chằm vào bún tàu ở trên thịt cá.
Chỗ tốt nhất của lẩu chính là có thể ăn một lát rồi nghỉ một lát, đợi đến khi Thời Nhiễm qua cơn nghiện lẩu, thì mì nướng cá chép bên này cũng chỉ còn lại có nửa non.
Bạn nhỏ Tráng Tráng ăn tới nỗi bụng tròn vo, còn không cam lòng nhét thịt heo chiên giòn vào miệng.
Thời Nhiễm vội kêu cậu nhóc dừng lại, cầm dụng cụ tháo cua, rồi gọi mọi người tới ăn cua.
Tuy dì Vương là người thành phố B nhưng điều kiện trong nhà mấy năm nay không tệ, cua cũng ăn nhiều, tự bóc cho mình một con, vừa mở ra đã nói: “Cua năm nay cũng không mập lắm.”
Thời Nhiễm vừa linh hoạt tháo cua, vừa nói: “Chưa tới lúc ạ, bây giờ mới tới giữa tháng tám, đợi thêm tháng nữa mới đến lúc cua mập.”
Tuy cua không mập nhưng cua hấp rất ngon, kết hợp với nước giấm gừng, dì Vương ăn rất vui vẻ.
Thời Nhiễm gọi Tiểu Mai và ông Giả có chút mất tự nhiên đến ăn cua, ăn cua xong, thì phát cho mỗi người một chiếc bánh Trung thu.
Dì Vương là nhóm người đầu tiên đặt bánh Trung thu ở chỗ Thời Nhiễm, nhưng ăn thêm lần nữa, vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Tiểu Nhiễm à, con nói xem sao con cái gì cũng biết thế, cái gì con cũng làm được là sao?”
Rất nhiều đầu bếp ở khách sạn còn phân ra hai kiểu đầu bếp hồng án bạch án khác nhau*, Thời Nhiễm tuổi còn nhỏ vậy mà món nào cũng đều có thể làm được, thật sự là làm cho người ta thán phục.
*Hồng án bạch án: hồng án là những đầu bếp chuyên về thịt và các kiểu nấu ăn chưng hấp như thịt kho tàu, xương sườn, thịt gà... Còn bạch án là những đầu bếp làm các món ăn liên quan tới mì, mì cuộn, bánh nướng, điểm tâm.
*Hồng án bạch án: hồng án là những đầu bếp chuyên về thịt và các kiểu nấu ăn chưng hấp như thịt kho tàu, xương sườn, thịt gà... Còn bạch án là những đầu bếp làm các món ăn liên quan tới mì, mì cuộn, bánh nướng, điểm tâm.