Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 219: Dầu Đỏ Ớt Cay 2



Những ai không cướp được đều đang thở dài, nhưng sau khi thống kê thì thực tế lô hàng đầu tiên về không nhiều, cũng không ít người có thể cướp được.

Nhưng người cướp được cũng rất tủi thân: "Năm chai thì đủ làm gì chứ? Tôi tùy tiện ăn một chút là hết.”

Cùng lúc đó nhóm đầu tiên ở gần đó đã nhận được sản phẩm.

Kiều Na đi giày cao gót nhỏ, mặc áo khoác có mùi thơm, cô ta vội vã ra khỏi công ty, trên tay cầm điện thoại trông rất sốt ruột.

“Tôi đã nói rồi, tôi ở tòa nhà XX, lầu 18, khó tìm lắm sao? Được rồi được rồi, tôi đã xuống rồi, anh đưa cho tôi đi.”

Không lâu sau, chiếc xe ba bánh nhỏ chở người chuyển phát nhanh đã đến nơi, Kiều Na cũng nhận được bưu kiện của mình,

Sau khi mở ra thì đúng là phải tạ ơn trời đất, mặc dù nó là chai thuỷ tinh nhưng vận chuyển cũng không bị vỡ.

Cô ta vui vẻ cầm bưu kiện lên lầu trở lại công ty, đồng nghiệp đối diện thấy thế thì ngạc nhiên hỏi: "Cái gì vậy? Có thể khiến cô tự xuống lầu lấy thì chắc hẳn phải là một quà xa xỉ.”

Kiều Na bày ra vẻ mặt hiển nhiên: "Đương nhiên."

Người khác không lấy được nhưng cô ta lại lấy được, đây chẳng phải là một thứ xa xỉ sao?

Đến giờ ăn trưa, Kiều Na lén lút vào phòng trà, mở hộp cơm và nước sốt của mình ra.

Các đồng nghiệp thấy thế thì chê cười: “Cô làm gì đấy? Không phải chỉ là một chút dầu ớt đỏ thôi sao? Cô đã làm ở ABC nhiều năm như vậy phải kiên cường hơn chứ?”

Kiều Na không cho là đúng liền cằn nhằn: “Cái này rất khó tranh… Trưa nay cậu ăn gì vậy?”

Đồng nghiệp mở miếng ức gà đã được luộc ra và nói: “Tôi giảm béo.”

Kiều Na bày ra vẻ mặt thương cảm: "Tôi cho cậu một thìa dầu ớt này.”

Đồng nghiệp lắc đầu: “Tôi không ăn đâu, hồi đi du học tôi ăn chán rồi, mẹ đưa cho tôi một túi lớn phải ăn được hơn nửa năm… Nhưng sao lại có hương vị này?”

Kiều Na nghe không hiểu cho lắm: "Cậu nói cái gì, cậu ăn chán rồi ư, dầu ớt không phải mùi vị như thế này sao?"

Kiều Na thật sự không rõ lắm, mấy năm sau khi trở về Trung Quốc làm việc, mặc dù cô ta rất yêu thích đồ ăn Trung Quốc, nhưng lại không thể phân biệt được một số món ăn ở đây.

Kiều Na xem hướng dẫn phía trên, sau đó trực tiếp múc một thìa lớn cho vào thịt thỏ luộc của mình.

“Tối hôm qua tôi thấy nó gần đến nơi nên vội vàng mua thịt thỏ nấu tạm.”

Thỏ dầu đỏ trước đây của Thời Nhiễm đã ăn sâu vào trong tâm trí cô ta khiến cô ta đi ngủ cũng mơ thấy nó. Bây giờ thỏ dầu đỏ đã đến, tại sao cô ta không tự thưởng cho mình một chén lớn chứ?

Thịt thỏ được bao bọc trong dầu ớt có vị nồng, vị cay càng về sau càng rõ khiến Kiều Na ăn xong phải nheo mắt lại.

Người đồng nghiệp phản kháng được một phút thì cũng phải buông bỏ sự chống cự của mình.

“Kiều Na thân mến, xin cô cho tôi một muỗng đi.”

Kiều Na: "Không phải cậu giảm béo sao?"

Khóe miệng đồng nghiệp như thể muốn chảy nước miếng: "Giảm cái gì mà giảm! Nếu hôm nay không ăn cái này thì tôi sẽ không có tinh thần làm việc.”

Dù sao mùa đông cũng sắp đến rồi, thời điểm này không thích hợp để giảm cân, mọi thứ đợi đến mùa xuân hoa nở đi.

Sau khi Kiều Na cho cô ta một thìa thì hai mắt đồng nghiệp lập tức sáng lên: "Ngon lắm!"

Kiều Na: "Thấy không? Đã nói đây là món đồ xa xỉ mà, tôi phải giành mãi mới được…”

Ngay khi hai người đang đối đầu nhau trong phòng trà thì một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh bước ra khỏi văn phòng của mình.

“Ôi, Kiều Na, cô đang ăn món gì vậy? Mùi thơm quá.”

Thời Nhiễm không biết dầu ớt của mình đã chinh phục được một người nước ngoài tóc vàng, người nước ngoài cầm nước xốt, tuyệt vọng yêu cầu nhân viên của mình bán cho mình một lọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.