Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 234: Cơm Đám Tang 2



Cùng với những lời khen ngợi này, Thời Nhiễm lại tung ra sản phẩm mới, năm trước cô còn tiếc nuối vì chính mình không có tiền mua chân giò hun khói, năm nay rốt cuộc cô cũng mua được.

Không riêng gì chân giò hun khói, còn có măng tươi mùa xuân.

Nguồn cung cấp vẫn là vợ chồng Lục Phát giúp đỡ liên hệ, vợ của Lục Phát là Tiền Phương đã mang thai, cuối cùng hai người bọn họ cũng thành công trong việc chuẩn bị mang thai vào năm trước, Tiền Phương đã hoài thai.

Tiền Phương đang mang thai ngày nào cũng cân nhắc ăn cái gì, Lục Phát gần như một ngày ba bữa đều đến nơi này của Thời Nhiễm để đưa tin.

Mà canh măng hầm thịt chính là món mà Tiền Phương muốn ăn, vì thế, Lục Phát đã tìm một nơi riêng cho Thời Nhiễm để trồng măng mùa xuân, sắp xếp bên kia tăng nhanh tốc độ vận chuyển.

Có măng tươi mùa xuân để ăn, Thời Nhiễm đương nhiên sẽ không thể không vui sướng.

Cô mua một lượng lớn măng mùa xuân, cắt chân giò hun khói làm canh măng hầm thịt.

Đương nhiên giá cả sẽ không rẻ cho lắm, nhưng những ai ăn rồi đều phải trầm trồ nói đồ ăn rất ngon.

Hương vị của chân giò hun khói trong canh măng hầm thịt còn mang theo mùi thơm ngậy, măng mùa xuân tươi ngon có mùi thơm ngát độc đáo, ăn xong rồi lại húp một ngụm canh. Nháy mắt cảm thấy được sự lười biếng của mùa đông đều bị món canh này làm cho tỉnh lại.

[Gió Trăng Thu: Hu hu hu thật sự ăn rất ngon, tiếc rằng tôi chỉ cướp được một phần.]

[Nên Đóng Thuế Thì Đóng Thuế Không Nên Ngủ Thì Không Cần Ngủ: Vốn dĩ cứ tưởng rằng chỉ là một quán online lừng danh của người nổi tiếng, ai ngờ ăn một lần mới phát hiện hương vị thật sự rất ngon, cho tôi cúi đầu xin lỗi vì thành kiến trước đây của mình với blogger.]

[Đánh Một Trận Đi: … Người bên ngoài âm thầm chờ mong, chị gái chị thật sự không tính mở thêm một chi nhánh hay sao?]

[Thật Muốn Ngủ Một Giấc: Đừng nghĩ nữa, lúc trước chị gái nói rằng mình không mở thêm chi nhánh, chỉ có một cửa hàng này.]



Quả thật Thời Nhiễm không định mở chi nhánh, cô cảm thấy cuộc sống bây giờ cũng đã giống như trong tưởng tượng của mình rồi, có cửa hàng ở mặt tiền, có nhà hàng, còn có mèo có chó.

Cuộc sống gia đình vô cùng thoải mái.

Vì thế những người hâm mộ cô từ nhiều nơi khác cũng chỉ có thể cắn khăn tay qua màn hình, dự định khi nào mình đi đến thành phố B sẽ nếm thử tay nghề của Thời Nhiễm một chút.

Thân thể của ông Giả vẫn không thể chịu được, đến tháng năm, ông Giả trở nên gầy yếu tiều tụy sau một trận bệnh nặng.

Thời Nhiễm và những người hàng xóm như dì Vương cũng thường xuyên đến chăm sóc ông, thậm chí Thời Nhiễm còn lo cho đối phương một ngày ba bữa.

Ông Giả cười hiền lành nói với Thời Nhiễm: “Tiểu Nhiễm này, ông có chút việc cần nhờ cháu.”

Thời Nhiễm vội vàng buông đồ ăn trong tay ra, ông Giả nhẹ giọng nói: “Sau khi ông đi rồi, đứa nhỏ Tiểu Mai kia liền nhờ cháu chăm sóc nhiều hơn.”

Ông Giả cũng hiểu được gặp gỡ trong đời người luôn khó nói, cả đời ông không có con cái, người thân đều xa lánh, sợ ông sinh bệnh ảnh hưởng đến nhà ai, cũng không nguyện ý hầu hạ ông.

Sống đến cuối đời, là Tiểu Mai cùng những người hàng xóm như Thời Nhiễm và dì Vương đã giúp đỡ, còn có một số người quen cũ cũng đã quan tâm ông không ít.

Ông Giả: “Nhà của ông sẽ để lại cho Tiểu Mai, ngoài ra còn mong cháu chiếu cố nhiều hơn.”

Ông Giả chỉ có một căn nhà nhỏ này là của mình, đưa căn nhà này cho Tiểu Mai cũng xem như hiểu rõ tâm sự.

Thời Nhiễm nghe vậy rất buồn: “Ông yên tâm đi, Tiểu Mai là một đứa nhỏ tốt, tất cả mọi người đều là hàng xóm, cháu vẫn xem Tiểu Mai như em gái vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Ông Giả nghe được cam kết của Thời Nhiễm, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Bây giờ thời gian tỉnh táo mỗi ngày của ông đều rất hạn chế, phần lớn thời gian ông đều nửa mơ nửa tỉnh như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.