Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 20





Dáng người thiếu niên cao gầy tinh tế, trên người mặc một chiếc áo đơn càng làm hiển lộ thân hình, khác so với lúc ở bên ngoài, Tiết Đan Dung ở Tri Xuân Châu có chút tùy ý, tóc dài cũng chỉ dùng một mảnh vải buộc lại đơn giản, thoải mái thanh tân mà sạch sẽ, giống như một gốc hoa quỳnh nở rộ trong đêm tuyết.

Nhưng Phương Triều Chu thấy một màn như vậy nhịn không được thấy lạnh thay sư đệ, nhất là khi nhìn thấy gió lạnh thổi vào ống tay áo y, thổi đến mức cả tay áo cũng phồng lên, hắn thật sự không nhịn được lấy một chiếc áo lông chồn ra từ trong nhẫn trữ vật, đứng dậy, đưa cho y, “Tiểu sư đệ, ngươi mặc cái này vào đi.


Hai kiện áo lông chồn mua cùng một nơi, chỉ là màu sắc khác nhau thôi, lúc hắn mua, lão bản tiệm y phục nói là mua một tặng một.

Chiếc trên người hắn là màu trắng, còn cái đưa cho Tiết Đan Dung là màu hồng lửa, hắn ngại màu hồng lửa quá sặc sỡ, nên không có mặc.

Tiết Đan Dung đi tới trước mặt Phương Triều Chu, mắt y nhìn vào kiện áo lông chồn trên tay Phương Triều Chu, không nhận lấy, chỉ đạm mạc nói: “Ý định của sư phụ ta đã biết, nửa năm tiếp theo hoặc lâu hơn, nhị sư huynh cần thiết tu luyện cùng ta, ta đã đồng ý với sư phụ, đương nhiên sẽ hảo hảo đốc xúc nhị sư huynh, mong rằng sư huynh không cần cô phụ sự khổ tâm của sư phụ.


Phương Triều Chu dừng một chút, “Cho nên?”
Tiết Đan Dung không trả lời hắn, xoay người về phía động phủ, y mở ra đại môn, lúc chuẩn bị đi vào, còn quay đầu lại nhìn Phương Triều Chu vẫn còn đứng tại chỗ.

Phương Triều Chu thấy thế, chỉ có thể theo sau, chờ đến khi hắn vào bên trong, mới biết được vị tiểu sư đệ nhà mình có bao nhiêu nghiêm túc, ngủ trên giường đá thì không nói, động phủ rất lớn, nhưng bên trong hầu như không có gì ngoại trừ một cài đồ vật cần thiết.

Tay Tiết Đan Dung khẽ nâng, Đoạn Thủy kiếm trong tay tự động bay lên chiếc giá trên tường, không đúng, không phải giá, Phương Triều Chu nhìn kỹ một chút, phát hiện đó chỉ là cục đá nhọn hơi nhô ra, trên đó chỉ có Đoạn Thủy kiếm gian nan đè lên, duy trì cân bằng.

“Nhị sư huynh, mấy ngày kế tiếp ngươi phải tu luyện với ta, cho nên ta đã lấy thêm một chiếc giường đá cho sư huynh.

” Tiết Đan Dung khẽ liếc qua một chiếc giường cách giường y cực kỳ xa nói.

Phương Triều Chu nhìn cái giường đá đơn sơ kia, cười không nổi, “Tiểu sư đệ, hay là ta vẫn nên ngủ ở động phủ của mình, sau đó tới đây tu luyện cùng tiểu sư đệ đi.



Tiết Đan Dung nhìn về phía Phương Triều Chu, bình tĩnh phán tử hình cho hắn, “Sau khi sư huynh tiến vào Tri Xuân Châu, sư phụ đã đóng lại kết giới, sư phụ còn nói trừ khi sư huynh đột phá Nguyên Anh mới có thể rời khỏi.


Hiện tại Phương Triều Chu chỉ là Kim Đan, từ Kim Đan lên Nguyên Anh, khó dữ dội đi?
Rất nhiều tu sĩ cả đời cũng không thể đột phá Nguyên Anh, Phương Triều Chu nản lòng thoái chí, cảm giác bản thân phải chết già ở Tri Xuân Châu, rõ ràng trong nguyên tác không có vụ này a.

Bất quá trong nguyên tác thì trong đại hội tu chân nguyên chủ đứng thứ ba, không giống hắn, chỉ được tới thứ bốn mươi, nhưng sư phụ làm như vậy, hoàn toàn là đang đốt cháy giai đoạn!
Nguyên chủ từ Kim Đan đi vào Nguyên Anh, đều là chuyện phía sau, hơn nữa phải dưới tình huống có cơ duyên, hiện tại ngắn ngủn nửa năm, bảo hắn đột phá Nguyên Anh, không có khả năng!
Hắn không được, thật sự không được.

Kết giới của sư phụ hắn nằm mơ cũng không phá được, hiện tại chỉ có thể thành thành thật thật ở đây, có lẽ hắn thành thật tu luyện một đoạn thời gian, hoặc là sau đó sư phụ cảm thấy hắn cản trở tiểu sư đệ tu luyện, đuổi hắn đi, cũng có khả năng.

Phương Triều Chu không muốn ngủ cùng một động phủ với Tiết Đan Dung, không phải hắn ghét Tiết Đan Dung, chỉ là hắn đã quen ngủ một mình, đột nhiên nhiều thêm một cái bạn cùng phòng, việc này ai có thể tiếp thu?
Lúc trước ở Ảm Hồn Môn, hắn bị dục đuốc điều khiển, không kiểm soát được giấc ngủ của bản thân, cho nên mới có thể ngủ chung một giường với Tiết Đan Dung, hơn nữa lúc đó hắn cũng không có biện pháp a, ngủ sàn nhà quá đau lưng.

Nhưng Tri Xuân Châu không tồn tại động phủ thứ hai, hắn cũng ý đồ ngủ ngoài động phủ, nhưng vừa đi ra ngoài, gió lạnh liền thổi bay hắn vào.

Gió lạnh thấu xương, như thổi vào đất trời, thổi vào hồn người ( đoạn này chém gió =))))), đặc biệt là lúc vào đêm, cơn gió kia có thể thổi bay một người, chính là loại có thể thổi bay tu sĩ đó, nếu là thân thể phàm thai, có khi trực tiếp bị cơn gió xé nát.

Phương Triều Chu rốt cuộc minh bạch vì sao Tiết Đan Dung lại tu luyện nhanh như vậy, dưới hoàn cảnh ác liệt ở đây, nếu y không tu luyện nhanh, chỉ sợ đã sớm chết ở chỗ này.

Động phủ của Tiết Đan Dung là nơi ấm áp nhất, cho nên Phương Triều Chu không còn lựa chọn nào khác, nhưng hắn không quen ngủ giường đá cứng ngắc, bất quá cũng may vải vóc trong nhẫn trữ vật rất nhiều.

Qua một lát, chiếc giường đá của Phương Triều Chu đã bị xếp lên bảy tám tầng đệm, chăn mềm xốp, lộ ra dụ hoặc, làm người nhìn thấy nó không nhịn được mà ngả người xuống.

Trừ cái này ra, Phương Triều Chu còn đặt hai bên giường một bình phong phiến mười hai mỹ nhân, nhưng trùng hợp chính là mười hai vị mỹ nhân vẽ trên bình phong cũng chính là mười hai vị trên bảng mỹ nhân dân gian, Tiết Đan Dung cũng có tên trên bảng này, cho nên khi y nhìn thấy trên bình phong có vẽ mình, nhíu mày.

Phương Triều Chu trì độn vẫn chưa phát hiện có gì không ổn, cái bình phong này là do hắn vung tiền như rác, cửa hàng liền tặng hắn, nói là nếu dùng đầu ngón tay đụng vào mỹ nhân trên bình phong, mỹ nhân sẽ nở nụ cười xinh đẹp.

Phương Triều Chu căn bản chưa nhìn cái bình phong này ra sao liền trực tiếp thu vào nhẫn trữ vật, chờ hôm nay mới lấy ra dùng.

Chờ hắn phát hiện ánh mắt Tiết Đan Dung vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bình phong, theo tầm mắt đối phương nhìn qua, mới ý thức được sự việc, hắn suy nghĩ một chút, lấy một chiếc khăn lụa che khuất khuôn mặt của Tiết Đan Dung trên bình phong.

Hắn vừa che, quả nhiên Tiết Đan Dung dời đi tầm mắt, Phương Triều Chu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hôm nay Phương Triều Chu cũng không tu luyện, Tiết Đan Dung nói ngày mai lại bắt đầu tu luyện, hôm nay để hắn bắt đầu thích ứng khí hậu ở Tri Xuân Châu.

Một đêm này, Phương Triều Chu mất ngủ một lúc lâu, lần đầu tiên hắn bị mất ngủ vẫn là thời điểm mới xuyên qua, nhớ nhung internet thời hiện đại.

Mất ngủ đến lúc hơn nửa đêm, rốt cuộc hắn cũng có chút buồn ngủ, nhưng lúc này, phía bên kia bình phong truyền đến động tĩnh.

Hình như Tiết Đan Dung rời giường.

Phương Triều Chu có chút kinh ngạc, bởi vì lúc này mới là gần giờ Dần, bầu trời bên ngoài vẫn còn đen.

Tiểu sư đệ thật quá khắc khổ, Phương Triều Chu nghĩ vậy đem mặt vùi vào trong chăn, nhưng hắn vừa chôn được một lúc, liền nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Tiết Đan Dung.

“Nhị sư huynh.



Phương Triều Chu nằm trong chăn run lên, không phải tiểu sư đệ tới kêu hắn rời giường đi?
Quả nhiên, nháy mắt tiếp theo, hắn liền nghe được Tiết Đan Dung nói, “Nên tu luyện.


Phương Triều Chu:……
Hắn giả bộ không nghe thấy.

Nhưng Tiết Đan Dung cũng không buông tha hắn, “Nhị sư huynh, ta biết ngươi nghe thấy, sư phụ nói, nếu một ngày nhị sư huynh không dậy sớm, liền thiêu hủy toàn bộ thoại bản của sư huynh, hai ngày không dậy nổi, liền thiêu hủy toàn bộ ăn vặt, ba ngày không dậy nổi, sư phụ sẽ tự mình đến đây.


Phương Triều Chu:……
Hắn ló đầu ra từ trong chăn, giả dạng giống như vừa mới tỉnh, “Tiểu sư đệ, đã sang ngày hôm sau rồi sao? Bây giờ ta liền tu luyện đi, thời gian vô cùng quý báu a.


Ô ô ô, hắn cần phải bảo vệ bảo bối thoại bản và bảo bối đồ ăn vặt.

Ánh mặt trời còn chưa lên, màu đen như một cái lưới lớn bao phủ toàn bộ Tri Xuân Châu, thời điểm Phương Triều Chu mặc y phục, ngón tay cũng nhịn không được run run, chờ lúc ra khỏi động phủ, bị gió lạnh thổi một cái, thiếu chút nữa đi đầu thai lại một lần.

Hắn thật sự không biết tiểu sư đệ làm cách nào mà sống được ở Tri Xuân Châu.

Bởi vì quá lạnh, Phương Triều Chu cơ hồ đem mặt vùi vào trong y phục, đứng ở xa nhìn, còn tưởng rằng là một con gấu màu trắng đang đi, mà tuy rằng Tiết Đan Dung không mặc chỉ một cái áo đơn như hôm qua, nhưng bên ngoài cũng chỉ mặc y phục của đệ tử Thiên Thủy Tông, so với Phương Triều Chu sợ lạnh hình thành tiên minh đối lập.

Phương Triều Chu đi theo Tiết Đan Dung đi về phía trước, hắn cũng không biết Tiết Đan Dung muốn đi đâu, tóm lại là tìm một địa phương tốt để tu luyện thôi, nhưng Phương Triều Chu trăm triệu không nghĩ tới, Tiết Đan Dung dẫn hắn tới hàn đàm ở Tri Xuân Châu.

Gọi là hàn đàm, sương trắng như tơ tuyến quấn quanh bên nhau, hình thành một biển sương mù, nổi trên mặt nước, chậm rãi di động, tạo thành Bồng Lai tiên cảnh.

“Thoát y, đi vào.

” Tiết Đan Dung một bên thình lình mở miệng.

Phương Triều Chu cho rằng bản thân nghe lầm, “Cái gì?”
Tiết Đan Dung lạnh nhạt quay đầu lại nhìn Phương Triều Chu, “Đây là nơi linh khí sung túc nhất ở Tri Xuân Châu, tu luyện ở đây, có nhiều ích lợi, nếu nhị sư huynh muốn đột phá Nguyên Anh trong vòng nửa năm, cần thiết tu luyện ở hàn đàm.


Phương Triều Chu vừa mới nhìn thấy vài miếng băng ẩn ẩn trên mặt nước, thoạt nhìn hàn đàm này nhìn như tiên cảnh, nhưng trên thực tế là một cái động băng, đi vào sẽ chết sao? Hẳn sẽ không chết đi.

Trong nguyên tác miêu tả Tiết Đan Dung thường xuyên tu luyện ở bên trong.

Phương Triều Chu rối rắm một phen cuối cùng cũng khẽ cắn môi, quyết định thử một lần, hắn muốn rời khỏi Tri Xuân Châu.

Phương Triều Chu tìm được một tảng đá thạch bên cạnh hàn đàm, sau khi làm một đạo khiết tịnh thuật, mới đem áo lông chồn cùng giày vớ cởi ra, đặt trên tảng đá, hắn cũng không cởi ra toàn bộ y phục, bởi vì thật sự quá lạnh, hắn không có dũng khí cởi hết y phục sau đó vào trong nước.

Vẫn là vào nước trước, chờ thích ứng, sau hẵng cởi y phục ra đi.

Phương Triều Chu đi đến bên cạnh hàn đàm, nhìn Tiết Đan Dung đứng cạnh đó, hít sâu vài hơi, mới thử vươn chân, chân xuyên qua sương trắng, ngừng một chút trước mặt nước, mới chậm rãi thả xuống.

Dòng nước lạnh băng vừa cham tới ngón chân, Phương Triều Chu liền nhanh chóng lùi về.


Không chỉ lùi về, hắn còn nhanh chóng chạy tới bên cạnh cục đá, ý đồ mặc lại giày vớ.

Nhưng Đoạn Thủy kiếm lại ngăn cản hắn.

“Nhị sư huynh, cần phải đi vào.

” Tiết Đan Dung mặt vô biểu tình nhìn hắn.

Phương Triều Chu nhìn Đoạn Thủy kiếm trên cổ tay mình, đầu ngón tay hắn vừa động một cái, Đoạn Thủy kiếm liền cũng động một chút, giống như hắn dám mặc, Đoạn Thủy kiếm liền chém hắn.

Thời điểm Phương Triều Chu và Đoạn Thủy kiếm đang giằng co, Tiết Đan Dung lại nói một câu, “Sư phụ nói, sư huynh cần đột phá Nguyên Anh, mới có thể rời khỏi Tri Xuân Châu, hay là sư huynh muốn tiếp tục sống ở chỗ này?”
Không muốn!
Chính là nước thật sự rất lạnh a.

Tiết Đan Dung tựa hồ không định tiếp tục chờ Phương Triều Chu, y đi tới bên cạnh hàn đàm, cởi y phục, chỉ chỉ để lại một kiện áo đơn, liền đi vào bên trong, sương mù nháy mắt quanh quẩn bên người y, theo y đi vào trung tâm hồ nước.

Y bắt đầu đả tọa ở trung tâm hồ nước.

Phương Triều Chu nhìn khuôn mặt Tiết Đan Dung cơ hồ bị sương mù giấu đi, do dự hồi lâu, vẫn đứng lên.

Được rồi, đau dài không bằng đau ngắn, tiểu sư đệ là vai chính thụ cũng có thể chịu đựng, vì sao hắn lại không thể?
Tốt xấu gì cũng mượn thân xác người ta, không thể làm mất mặt nguyên chủ.

Phương Triều Chu nghĩ vậy quyết tâm đi về phía hàn đàm, cắn răng vươn chân, vừa đụng tới mặt nước, hắn liền nhịn không được hít một hơi, chờ một chân hoàn toàn đi vào, hắn cảm giác bản thân sắp ngừng hô hấp, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Hắn thử đêm một chân khác bỏ vào, hàn khí theo lòng bàn chân đi lên, cơ hồ chỉ là một cái chớp mắt, hắn cảm giác chân đều đã tê rần, giống như khối băng theo máu bò vào thân thể hắn, đông cứng mạch máu chân hắn.

Hàm răng của Phương Triều Chu cơ hồ đều phải cắn vỡ, hận không thể lập tức ra ngoài, nhưng Tiết Đan Dung vẫn êm đẹp ngồi giữa trung tâm hồ nước, sao hắn có thể kiều khí hơn cả vai chính thụ? Không được!
Cho nên, Phương Triều Chu vẫn chịu đựng, đi từng bước về phía trước, chờ đi đến khi hồ nước tới cẳng chân hắn, hắn thật sự đi không nổi, nhưng hắn cũng không ngồi xuống được.

Hắn đứng tại chỗ, giống như bị người khác hạ một đạo định thân thuật.

Thời điểm Phương Triều Chu đang giằn co với chính bản thân, hắn nghe được tiếng nước, theo thanh âm nhìn lại, hắn mới phát hiện Tiết Đan Dung vừa nãy còn đang đả tọa đứng dậy.

Y phục phục bị hồ nước làn ướt hoàn toàn dính trên người, tóc đen cũng vậy, lúc này Tiết Đan Dung trông không giống hoa quỳnh quạnh quẽ trong tuyết, y như một con thủy yêu, lại diễm lại lãnh thủy yêu.

Tóc dài uốn lượn như xà, áo đơn phác họa ra đường cong, da trắng môi đỏ, nốt chu sa giữa mày hồng như hoa sen, sương trắng quanh quẩn bên người, y một bước đi về phía Phương Triều Chu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.