Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 178: Sở Dương bị dọa chết



Nghe đồn, Lăng Vân quật là nơi mai táng của Hiên Viên Hoàng Đế, bên trong bốn phương thông suốt, dễ tiến khó ra, lại có Hỏa Kỳ Lân phá hoại khắp nơi, gần như không có ai dám tiến nhập.

Có lẽ ở trăm ngàn năm trước thì tòa hoàng lăng này còn cường giả thủ hộ, nhưng hiện tại lại hết sức rách nát, cũng chẳng có khí tức người sống.

Phóng mắt nhìn xa, kia là một vương tọa, ở trên vương tọa là một bộ hủ xương trong tư thế ngồi, chính là hài cốt của Hiên Viên Hoàng Đế.

Bộ hài cốt kia hết sức rộng lớn, đặc biệt là phần xương cột sống, tựa như cự long.

"Hiên Viên Hoàng Đế sao!"

Sở Dương tâm tình phức tạp, chỉ việc Hiên Viên ở chỗ này thôi cũng đủ khiến người ta tôn kính.

Hắn ôm Minh Nguyệt đằng không mà lên, bay tới phía trên vương tọa, càng tiếp cận thì càng kìm lại, thậm chí khiến cho trái tim của hắn đập phành phạch tựa như có cảm giác đại nạn lâm đầu.

"Ngươi có cảm giác gì không?"

Sở Dương lơ lửng giữa không trung, hỏi thăm Minh Nguyệt.

"Hết sức kìm chế, muốn rời khỏi nơi này thật nhanh!"

Minh Nguyệt trả lời.

"Có lẽ đây chính là nguyên nhân không có ai đến đây nhỉ?" Sở Dương cau mày, tâm niệm quét ngang thập phương nhưng không phát hiện ra tung tích của trận pháp, cũng không thấy có cường địch thăm dò, tinh tế truy tra cũng không có phát hiện ra gì cả.

"Không nên mà!"

Sở Dương nghi hoặc, dò tra lần nữa, rốt cục phát hiện một chút manh mối.

Ở bên trong xương cột sống của thi hài, hắn phát hiện ra một nguyên tuyền năng lượng hết sức to lớn, tựa như mặt trời, xuất hiện ở trong đầu, hiện ra kim sắc.

"Quả thật là nuốt tinh huyết của Kim Long, sau đó hóa long sao?"

Nhưng cỗ lực lượng này lại êm ả vô tận cùng mênh mông chứ không hề có bất cứ tính xâm lược gì, không phải là nguyên nhân tạo thành cảm giác cấp bách kia được.

"Hiên Viên có được lực lượng bực này thì sao lại chết?"

Sở Dương thở dài một tiếng, kiểm tra xung quanh một lần nữa, thậm chí dưới mặt đất nhưng cũng không phát hiện thêm được gì, trong lòng của hắn bỗng nhiên khẽ động: "Không đúng, ta tựa hồ đã bỏ qua gì đó?"

"Là gì đây?"

Hắn cau mày, tâm niệm thay đổi thật nhanh.

Ánh mắt quét qua, hắn phát hiện ở bên cạnh thi hài là một thanh trường kiếm mục nát, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuôi xuống: "Vừa rồi ta rõ ràng thấy được nhưng sao lại bỏ qua nhỉ? Dưới tâm linh đảo ảnh sao lại không thấy được nó?"

Sở Dương lấy lại bình tĩnh, kìm lại bất an trong lòng, ngẫm nghĩ: "Hẳn là do chuôi kiếm mục nát này giở trò quỷ. Nó chắc chắn là bội kiếm của Hiên Viên Hoàng Đế, là Hiên Viên kiếm, há có thể bình thường? Há có thể tầm thường? Lại há có thể mục nát như thế?"

Lúc này, Sở Dương do dự.

Hắn quả thật đang do dự.

Nhìn sự kinh khủng của Xi Vưu thì không khó tưởng tượng ra được sự cường đại của Hiên Viên.

Nếu như vị này cũng không phải tử vong thực sự thì sẽ sao đây?

"Long mạch, Hiên Viên kiếm?"

Sở Dương lại không khỏi nhếch miệng.

Hiên Viên kiếm thì cũng thôi đi, chẳng qua chỉ là một kiện linh binh vô cùng cường đại mà thôi, nhưng long mạch thì sao? Một khi đạt được, tất nhiên sẽ có chỗ tốt cực lớn cho tu vi của hắn.

Vừa là cơ duyên vừa là nguy hiểm.

"Minh Nguyệt, lui ra phía sau!"

Sở Dương bàn giao một câu, ném Minh Nguyệt ra phía xa, tới chỗ cửa thông đạo.

"Đại sư huynh!"

Minh Nguyệt hết sức lo lắng.

"Không sao cả!"

Sở Dương khoát tay áo, ánh mắt tập trung lần nữa lên trên Hiên Viên kiếm.

Hắn hạ xuống cách đó không xa, bố trí một phen rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống, tâm niệm vô ảnh vô hình xâm nhập vào thanh kiếm mục nát, từ từ xuyên qua.

Hắn cũng cảm giác được có một cỗ lực lượng quái dị không ngửng tản mát ra ngoài, vừa xông ra thật nhanh mà cũng vừa có ý uy hiếp, khiến cho người ta không tự chủ được không muốn tiếp cận nơi này.

Sở Dương chấn động tinh thần, sau cùng hắn cảm ứng được một tia hòa quang nhỏ yếu tựa như ánh đèn le lói trong đêm tùy thời có thể bị dập tắt, nhưng nó lại ương ngạnh vô cùng, đốt mãi ngàn vạn năm.

"Đây là linh tính của Hiên Viên kiếm sao?"

Sở Dương suy tư trong lòng, nhưng tiếp theo trong nháy mắt lại khiến cho thân thể hắn chấn động mãnh liệt, hãi nhiên hết sức.

OOONG!!!

Linh quang yếu ớt đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, trong nháy mắt biến thành hải dương quang mang, bao phủ tâm niệm của hắn, mênh mông vô ngần, bao la vô biên, nặng tựa như núi.

"Lui, lui, lui!"

Sở Dương hết sức hãi nhiên, phi tốc thu hồi tâm niệm, mở to mắt nhìn Hiên Viên kiếm, nơi đó có động tĩnh gì, hắn đang muốn bay lui ra sau thì thân thể cứng đờ.

"Người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên đến đây!"

Thanh âm trầm lắng không ngờ lại quanh quẩn trong tâm hải của hắn.

Sở Dương co giật khóe miệng một cái, lộ ra nụ cười khổ, một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, ý chìm tâm hải.

Phía trên tâm hải của hắn thình lình hiện ra một bóng người chắp hai tay sau lưng, mang theo vẻ tò mò không ngừng dò la phiến thiên địa này.

Hắn mặc cửu long cẩm bào, khí thế uy mãnh, nắm quyền lớn, một lời quyết sinh tử thiên hạ.

Sở Dương hiện hóa ra một thân thể để xuất hiện trên tâm hải, cung kính hành lễ: "Bái kiến tiền bối!"

Đối phương xoay người lại thì là một người trung niên đạo mạo, đối phương thản nhiên nói: "Ngươi là khách đến từ thiên ngoại chăng?"

ẦM! ẦM!

Ngũ lôi oanh đỉnh, khai thiên tích địa, thời không phá toái, chư thiên luân hồi.

Sở Dương thiếu chút bị dọa chết.

"Trí nhớ của ngươi rất kỳ quái, bắt đầu từ lúc hai tuổi thì hết sức rõ ràng, mãi cho đến năm năm trước lại đột nhiên đứt đoạn, sau đó lại đột ngột xuất hiện, như thế cũng thôi, dù sao thì thế gian này hết sức huyền bí, năng lực xóa đi ký ức không phải không tồn tại."

Người trung niên không để ý tới thân thể cứng nhắc của Sở Dương, chậm rãi nói tiếp: "Nhưng ký ức lúc ngươi hai tuổi chỉ trưởng thành như bình thường, mà trong trí nhớ lại ẩn chứa rất nhiều công pháp cao thâm mạc trắc, chuyện này thật không hợp lẽ thường. Dù sao thì đạo pháp trên thế gian này cũng đều do huynh đệ chúng ta truyền lại, dù là trải qua diễn biến khai sáng thì ắt cũng phải có bóng dáng, nhưng công pháp trong trí nhớ của ngươi lại không có những thứ đó. Vậy chỉ có một loại khả năng, ngươi đến từ thiên ngoại, dấn thân vào trong thế giới này!"

Người trung niên nói giọng chắc nịch.

Sở Dương sau khi hết khiếp sợ thì đã bình tĩnh trở lại, hắn cười khổ nói: "Tiền bối có phải là Hiên Viên Hoàng Đế?"

"Chính ta!"

Hiên Viên Hoàng Đế giang bàn tay lớn một cái, một bộ bàn ghế gỗ đột nhiên xuất hiện, hắn ngồi ngay ngắn trên đó khiến cho Sở Dương nhìn thẳng mà run sợ.

"Hóa ra là tiên hiền tổ tiên!"

Sở Dương rất cung kính hành đại lễ, sau đó ngồi xếp bằng ở phía đối diện.

"Tâm tính của ngươi không tệ, quả quyết tàn nhẫn, sát phạt vô kỵ, lại kiên trì điểm mấu chốt của mình, lòng mang vạn dân, nếu không phải như thế thì ban nãy ta đã ép diệt ngươi rồi!"

Hiên Viên Hoàng Đế cười mỉm, nói tiếp: "Ngươi cũng đừng sợ, ta không có ác ý với ngươi."

"Chẳng qua chỉ để sinh tồn mà thôi!"

Sở Dương cười khổ một tiếng.

"Sinh tồn cũng được, dục vọng cũng được, chỉ cần có ranh giới cuối cùng thì sẽ không tạo nên sai lầm lớn!"

Hiên Viên Hoàng Đế chỉ xem đại cục chứ không câu nệ tiểu tiết, lại thở dài một tiếng: "Trấn áp hắn nhiều năm như thế, nhị đệ vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng lại tan thành mây khói."

Sở Dương sắc mặt hơi cương.

"Nếu không phải nhớ một chút tình nghĩa thì ta đã sớm đánh hắn hồn phi phách tán chứ nào lưu lại đến bây giờ, hiện tại hắn đã đi thì ta cũng không cần thiết phải lưu lại."

Hiên Viên Hoàng Đế nói giọng có chút cô đơn.

"Tiền bối?"

Sở Dương kêu lên một tiếng.

Hiên Viên khoát khoát tay, nói: "Ba huynh đệ chúng ta đạt được cơ duyên, mặc dù bảo vệ nhân tộc nhưng mỗi người lại đi lên một con đường khác nhau, thậm chí càng chạy càng xa, cuối cùng mỗi người một ngả, chém giết lẫn nhau."

Hắn khẽ ngước mắt lên, tựa như đang nhớ lại quá khứ.

Hiên Viên si mê nói: "Chí ta là thủ hộ, trấn áp thiên hạ để cho muôn dân có nơi an cư thoải mái, không bị hung thú thôn nuốt. Ta lập ra hoàng thành, mà nhị đệ thì chí ở võ đạo, đúc thành bất hủ ma thân lại đi tàn sát thiên hạ, giết vạn dân để thành tựu bản thân, ta há có thể đáp ứng?"

Nói một câu sau cùng, hắn có chút oán giận.

Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Hiên Viên nói tiếp: "Lão tam mặc dù tâm tính đạm mạc nhưng cũng có tâm tư thủ hộ thiên hạ, chỉ là hắn thấy huynh đệ chúng ta tranh đấu túi bụi nên tâm tình thất vọng mới bỏ đi một mình. Một khối thiên ngoại thần thiết, một bộ thần đồ tạo ra ba người chúng ta, cũng mở ra Nhân tộc thịnh thế, cũng chính nó khiến ba huynh đệ chúng ta đi ba hướng khác nhau, thậm chí sau cùng bắt giết lẫn nhau."

"Là cơ duyên hay nguyền rủa?"

Hiên Viên Hoàng Đế nhìn lên không trung, có cảm giác bất đắc dĩ thật sâu với vận mệnh.

Tâm hải hư ảo êm ả không lay động.

Hai người trầm mặc thật lâu.

Sở Dương phá tan sự trầm mặc, dò hỏi: "Tiền bối, người đã không còn tồn tại trên thế gian thì sao không chỉnh đốn lại càn khôn, định hình thiên hạ, khai sáng cơ nghiệp vạn thế? Chứ không đến mức như hiện tại, bị một tiểu quốc xâm lấn, bách tính lầm than, tông phái phá hoại thiên hạ, cường giả đùa bỡn giang sơn, khiến cho Thần Châu tan hoang không chịu nổi?"

Hiên Viên khôi phục tâm tư, bất đắc dĩ nói: "Sao ta không muốn chứ? Chỉ là đã không thể!"

"Tiền bối ngài?"

Sở Dương lộ ra vẻ ngoài ý muốn, có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào tâm linh chi hải của mình, đây là thủ đoạn đáng sợ đến bực nào? Thậm chí còn phát hiện được một phần ký ức của mình nữa, sao không mạnh cho được?

Hiên Viên cảm thán: "Năm xưa chiến một trận, ta chém giết Xi Vưu khiến hắn chỉ còn lại một đạo tàn niệm, trấn áp lại, mà ta thì cũng nát tan nguyên thần, gần như tiêu vong nên mới đi tới nơi đây, tự chôn tại đây, giữ lại một tia tàn linh tiến nhập trong thân thần kiếm, trấn áp Xi Vưu, hy vọng hắn có thể thoát khỏi ma tính!" Bây giờ hắn đã trở lại với cát bụi, chấp niệm của ta cũng không cần phải tồn tại nữa, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nên không bằng tán đi."

Sở Dương quan tâm hỏi: "Chẳng lẽ không có biện pháp gì để ngài sống lại sao?"

Hiên Viên Hoàng Đế như cười mà không phải cười, nói: "Ngươi đang sợ sao? Yên tâm, ta chỉ là tàn linh, đã không thể sống lại được nữa."

Sở Dương xấu hổ cười một tiếng, hắn thật lo lắng sợ đối phương đoạt xá.

Hiên Viên Hoàng Đế bỗng nhiên đứng dậy, ghế gỗ dưới chân đột nhiên biến mất tâm. Hắn nhìn Sở Dương, thanh âm ù ù vô cùng uy nghiêm: "Ta có long mạch, có thần kiếm đúc từ một phần ba khối thần thiết, có kinh nghiệm võ đạo, có bí pháp ta chưa từng truyền lại, ngươi có muốn chúng không?"

Sở Dương tưởng thật gật đầu.

Ở trước mặt lão quái vật như vậy thì nên tuân theo bản tâm cho thỏa đáng.

Hiên Viên Hoàng Đế mắt sáng như sao, nói: "Ta không quan tâm lai lịch của ngươi, ta có thể cho ngươi tất cả, nhưng tại sao ta phải cho ngươi?"

Sở Dương hai mắt lóng lánh, âm vang nói: "Tiền bối có gì phân phó cứ nói!"

Hiên Viên Hoàng Đế cười nói: "Điều lo lắng duy nhất của ta chính là Thần Châu đại địa, ức vạn con dân, chỉ cần ngươi đáp ứng ta khai sáng ra một thái bình thịnh thế là được! Ta biết ngươi có năng lực đó, dù sao thì Vô Song thành của ngươi quản lý rất không tệ, trong đầu của ngươi cũng có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, một khi thi hành ắt sẽ khai sáng ra thịnh thế vạn cổ."

Sở Dương cười khổ nói: "Tiền bối, nói thật ta cũng nghĩ như thế, nhưng dẫu sao thì thực lực của ta có hạn. Ngài tra xét trí nhớ của ta thì hẳn cũng biết bên ngoài có rất nhiều tồn tại cường đại, mỗi người bọn hắn đều có thể dễ dàng trấn áp được ta."

Hiên Viên Hoàng Đế nói: "Việc này không ngại. Tam đệ của ta vẫn còn tồn tại trên đời, nếu ngươi có thể tìm được hắn, lộ ra bội kiếm của ta thì hắn tự sẽ giúp ngươi."

Sở Dương truy hỏi: "Nếu như thế sao tiền bối ngài không triệu hoán hắn tới?"

Hiên Viên trầm mặc một lát, cuối cùng thở dài nói: "Gặp lại để làm gì? Chỉ thêm bi thương mà thôi!"

"Ta đi đâu tìm đây?"

Đã chú định tiêu vong thì cần gì thêm đau xót?

Sở Dương có thể hiểu được loại cảm tình này.

Hiên Viên Hoàng Đế nói: "Ngươi không cần đi tìm, chỉ cần ngươi tiếp nhận lý niệm của ta, lộ ra bội kiếm của ta, hắn..."

Hắn nói tới đây thì bỗng nhiên quay đầu, suy nghĩ xuất thần hồi lâu, chợt cười to một tiếng hết sức thư sướng, nói tiếp: "Ta có thể yên tâm đi, ngươi cũng không cần tìm, hắn tự sẽ âm thầm giúp ngươi!"

Sở Dương chấn động mãnh liệt trong lòng, hắn đã minh bạch, tất nhiên là Xích Tùng Tử đã ghé mắt đến chỗ này, sử dụng năng lực hắn không hiểu thấu để câu thông với Hiên Viên Hoàng Đế rồi.

Sở Dương cẩn thận hỏi thăm: "Nếu như ta không làm được thì sao?"

"Ta sẽ một kiếm diệt ngươi!"

Một đạo thanh âm đạm mạc hóa thành lôi đình âm vang trong đầu Sở Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.