Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 187: Diệt Đế Thích Thiên



Thập cường võ giả Võ Vô Dịch có con trai tên Tiểu Vũ, có chất nhi tên Võ Thiên Hạ, nhưng Sở Dương làm sao cũng không thể liên hệ hai người trước mắt cùng một chỗ được.

Dù sao thì Võ Vô Địch đã từng tranh phong cùng Đế Thích Thiên.

Sở Dương tò mò hỏi: "Các ngươi tới trợ giúp Lạc Tiên?"

Tiểu Vũ cười rất tươi: "Ta chỉ muốn xem Hiên Viên kiếm một chút thôi, Sở thành chủ, có thể lấy ra nhìn một chút được không?"

Võ Thiên Hạ lại bĩu môi nói: "Hoàng đạo kiếm thánh đóng đô giang sơn, Sở thành chủ, không biết ngươi có đủ tư cách đạt được nó không?"

Hai người này hiển nhiên đến gây chuyện.

Sở Dương thần sắc lạnh lẽo nói: "Tông sư nho nhỏ như hai người các ngươi mà lại dám vươn tay với ta? Gan chó lớn thật, dù cho Võ Vô Địch ở đây thì hắn cũng không dám càn rỡ như thế!"

"Dám nhục nhã chúng ta, muốn chết!"

Tiểu Vũ lúc này giận dữ, lập tức xuất thủ, chưởng phong như sấm, chân như đại phủ, công kích hết sức lăng lệ.

Lần này hắn tới, mục đích chính là để đạt được Hiên Viên kiếm.

Hoàng đạo thánh kiếm, dù là hắn cũng không nhịn được mà động tâm. Hắn cũng không phục Sở Dương dương danh thiên hạ, muốn nhân cơ hội giẫm lên đối phương để được nổi tiếng.

Lạc Tiên ở bên cạnh cười mỉm.

Hôm nay nàng tới Vô Song thành thì cố ý thi triển chút thủ đoạn, tìm tới hai người này, dù sao thì phía sau họ có Võ Vô Địch, nếu như Vô Song thành thực lực quá mạnh thì cũng có thể lấy ra làm bia đỡ đạn.

Còn như Sở Dương chỉ là một con hổ giấy thì nàng trở tay cũng trấn áp được hai tiểu gia hỏa này.

Sở Dương lại không thèm để ý, càng không ngăn cản, bởi có người đã không nhịn được.

"Dám công kích thành chủ, muốn chết!"

Đoạn Lãng lúc này nhảy ra ngoài, tung một chưởng đập bay Tiểu Vũ ra ngoài, máu phun giữa trời.

"Chết tiệt!"

Võ Thiên Hạ sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lập tức nhảy tới ngăn Đoạn Lãng truy kích, nhưng cũng bị một chưởng của Đoạn Lãng đánh cho trọng thương.

Bọn người Lạc Tiên nhìn mà chấn động.

Sở Dương lại cảm thấy chán, thản nhiên nói: "Bắt được thì bắt, không bắt được cứ giết."

"Đế Thích Thiên dám có ý đồ với ta, hiện tại ta sẽ đi giết hắn!"

Hắn nói xong thì bay lên không trung, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất phía cuối chân trời.

Hắn sớm đã dò nghe được vị trí của Thiên môn, bản thân lại có tâm niệm lực nên chỉ cần phương vị đại khái sẽ tìm ra được.

Về phần Lạc Viên và một vị khác hẳn là Băng Hoàng đại tông sư, hắn căn bản không để ý đến.

Đám người Đoạn Lãng, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, Độc Cô Minh đã hoàn toàn trưởng thành, dư sức ứng phó.

"Ngự không phi hành, tốc độ nhanh như thế?"

Lạc Tiên nhìn bóng lưng Sở Dương xa dần mà lòng kinh hãi.

Nàng bỗng nhiên hiểu ra, Thần Tướng tuyệt đối bị vị thành chủ này giết mà không phải là thủ đoạn khác.

"Ta có đến sai chỗ rồi không?"

Lạc Tiên cảm thấy hơi hối hận, đáng tiếc đã chậm.

Đám người Nhiếp Phong đã xuất thủ.

Bọn hắn đều là cường giả được Sở Dương dạy dỗ, thậm chí giá trị quan cũng đã được cải biến, lại mới phá diệt Vô Thần Tuyệt cung nên ai cũng khí thế như hồng, cả bọn đang chuẩn bị đi tới hoàng thành phân định thiên hạ thì tự nhiên có một đám người tới gây hấn, dù tâm tính lạnh nhạt như Nhiếp Phong cũng sinh ra tức giận, ra tay không lưu tình.

Trận đại chiến này từ mới bắt đầu đã chú định kết cục.

Ngự không phi hành, xuyên thẳng qua những tầng mây.

Sở Dương lướt như chớp tới hang ổ của Thiên môn.

Nếu như Đế Thích Thiên không hiện thân thì cũng thôi, Sở Dương không thèm để tâm, nhưng bây giờ đối phương có ý đồ với hắn thì tiêu diệt luôn cho gọn, đỡ phải nhảy nhót.

Dù sao thì thực lực của Thiên môn cũng không thể khinh thường.

Chưa tới nửa ngày, Sở Dương đã đuổi đến nơi, tâm niệm quét qua liền tìm được hang ổ.

"Thật nhiều cường giả!"

Sau khi xem xét, Sở Dương cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Cường giả tiên thiên không kém hơn một trăm người, cao thủ Tông sư gần hai mươi người, trừ ra còn ba Đại tông sư nhưng đã già nua rồi.

"Đây là nội tình của Thiên môn?"

Sở Dương nhớ tới kinh lịch của Đế Thích Thiên thì cũng chẳng cảm thấy lạ.

Lão quái vật này lúc mới đầu thì bái nhập các đại tông môn để học trộm kỹ nghệ, sau khi học xong hết thì cảm thấy chán nên lên làm hoàng đế một quốc gia, còn làm qua võ lâm minh chủ, sau nhìn từng người bên cạnh chết đi thì tâm lý càng ngày càng cực đoan.

Hắn hóa thân thành hai người tranh đấu lẫn nhau, đảo loạn giang hồ.

Đế Thích Thiên tuy có mệnh trường sinh nhưng không có thân thể bất lão, thường tự đóng băng chính mình để trì hoãn già nua, cho tới hiện tại đối phương cũng đã bắt đầu mưu đồ Thần Long, đoạt được Long nguyên, thực hiện mộng tưởng chân chính trường sinh bất tử.

Sở Dương mỉm cười: "Đế Thích Thiên ngươi quả nhiên là nguyên thần cường giả, nhưng cũng chỉ là Ngưng Thần cảnh mà thôi!"

Với cường giả Ngưng Thần cảnh, nếu ở trên Thiên Vũ đại lục thì sau khi thấy Sở Dương sẽ quay đầu bỏ đi, nhưng ở chỗ này, trong thế giới Phong Vân thì hắn còn chưa tới mức phải e ngại.

Huống chi hiện tại hắn đã đạt tới Tông sư cực hạn, cảnh giới hoàn mỹ, trong tay có đông đảo linh khí.

Sở Dương trấn phong khí cơ, che giấu khí tức, lặng lẽ tiềm nhập Thiên môn.

Nếu như hắn không thể thông qua được thì trực tiếp điểm huyệt thủ vệ, không gây ra bất cứ động tĩnh gì.

Hắn tựa như u linh, lặng yên đi tới chỗ sâu trong Thiên môn, đi tới nơi Đế Thích Thiên tự đóng băng bản thân.

"Sao ta cứ tâm thần không yên nhỉ?"

Đế Thích Thiên ở trong băng bỗng nhiên mở mắt, trong lòng phiền não bất an.

"Loại cảm giác này, dường như, dường như!"

Hắn rời khỏi băng phong, thôi động công lực cảm ứng chung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì cả.

"Rốt cục chuyện gì xảy ra?"

Hắn càng thêm bất an.

"Bởi ngươi sắp chết!"

Một thanh âm sâu kín truyền lại, chỉ thấy ở góc rẽ hiện ra một bóng người.

Đế Thích Thiên giật nảy cả mình, hắn lại không cảm ứng được gì, đang chuẩn bị dồn công lực phát ra một kích mạnh nhất thì cảm thấy tâm thần run lên, cả người tựa như bị một phân thành hai, linh nhục tách rời.

"Chết!"

VÚT!

Sở Dương sau khi chủ động hiện thân thì trực tiếp thi triển tâm linh kiếm lên Đế Thích Thiên, chém ra ý chí khiến đối phương tạm thời mất đi quyền khống chế thân thể.

Đây chính là chỗ đáng sợ của tâm linh kiếm.

Thiên Qua chiến kích đã xuất hiện trong tay Sở Dương, chém xuống đầu Đế Thích Thiên.

Lúc này, đối phương dung hợp ý chí làm một, khí thế trên người mới toát ra, đang chuẩn bị tránh né thì thấy một hạt châu đột ngột hiện ra trước mắt, hắn cũng cảm giác phía trước xuất hiện một lỗ đen thôn phệ cả người hắn.

Chính là Nhiếp Hồn châu.

PHỐC!

Đại kích hạ xuống bổ đứt đầu Đế Thích Thiên, trấn diệt nguyên thần hư ảo.

"Đế Thích Thiên, ngươi cũng chẳng hơn gì như thế!"

Đây là thanh âm sau cùng hắn nghe được.

Sở Dương không ngừng tay, thu Thiên Qua chiến lại, đặt chưởng tới trước ngực Đế Thích Thiên rồi quát khẽ: "Thôn Thiên Ma Công, vận chuyển cho ta!"

ẦM! ẦM!

Ma công vận chuyển hóa thành Thao Thiết, phi tốc luyện hóa một thân tinh nguyên của Đế Thích Thiên. Đối phương đã chết nên không có chút kháng cự nào, chỉ thấy thân thể của đối phương nhanh chóng khô quắt đi.

Qua một hồi lâu, Đế Thích Thiên biến thành một cỗ thây khô.

Sở Dương lui ra phía sau một bước, mở lòng bàn tay, phía trên cầm một viên châu máu.

"Đây chính là một thân tinh nguyên ẩn chứa Phượng huyết của Đế Thích Thiên?"

Trong nửa năm trước, Sở Dương đã tu luyện Thôn Thiên Ma Công đến tầng thứ hai.

Thôn Thiên Ma Công tầng thứ nhất là thực khí, có thể luyện hóa các loại khí tức dị chủng.

Tầng thứ hai là luyện tinh, luyện hóa các loại tinh nguyên như linh dược, thân thể cường giả, vân vân.

Thôn Thiên Ma Công cường đại khiến cho Sở Dương cảm thấy kinh hãi.

"Thật đáng tiếc, Thôn Thiên Ma Công không thể cải biến được, bên trong tất nhiên cũng tồn tại sát khí kinh người, chỉ có thể tạm thời phong tồn!"

Sở Dương thở dài một tiếng, lực lượng trong lòng bàn tay tuôn ra hóa thành hàn khí, băng phong tinh nguyên huyết châu, thu vào trong Nạp Hư giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.