Sau khi kết thúc đại hội ở hoàng thành, người của các đại môn phái đều bàng hoàng, gặp gỡ nhau tìm kiếm phương pháp giải quyết, nhưng mà thiên hạ lại nghênh đón đại trị.
Sở Dương bình định lại cửu châu, phân chia cương vực mô phỏng theo cách của Thiên Vũ đại lục, sau đó định ra châu, quận, huyện cùng thôn trấn.
Thống kê nhân khẩu, phân phối thổ địa, nếu như không nghe theo thì trấn áp thẳng tay.
Đây chính là chỗ tốt của việc nắm giữ vũ lực tuyệt đối, có thể điều chỉnh tùy theo suy nghĩ của bản thân.
Sau đó tiến hành mở rộng các loại nông sản sản lượng cao như khoai tây, khoai lang, ruộng trồng bông, nuôi tằm, để người trong thiên hạ không lo cơm áo.
Cũng trong thời gian này mở thêm võ quán, thiết trí học viện để cường thân kiện thể, khai mở dân trí.
Thời gian trôi qua mau chóng, toàn bộ thiên hạ vui vẻ phồn vinh.
Một năm sau, trên diễn võ trường.
Sở Dương liếc nhìn đám người một chút, mở miệng nói ra: "Ra tay đi!"
Ở chung quanh hắn là mười vị cường giả tuyệt thế đương thời như Đoạn Lãng, Độc Cô Minh, Dương Phong, Dương Tiểu Vũ, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, Đệ Nhị Mộng, Minh Nguyệt.
"Được!"
Bọn người Đoạn Lãng lên tiếng, lần lượt xuất thủ, vây công Sở Dương.
Dạng tranh đấu này cứ cách mười mấy ngày lại diễn ra.
Toàn bộ đám bọn hắn đã đạt đến Tông sư đỉnh phong nên một khi xuất thủ sẽ rất cường đại chứ nói chi là liên thủ? Dù là Sở Dương cũng cảm thấy một tia áp lực.
"Tới hay lắm!"
Sở Dương hét lớn một tiếng, tiến hành phản kích.
Hắn vung bàn tay trái xuất ra kình khí chí thiện chí nhu, tay phải đánh ra sức mạnh hỏa cuồng bạo, một thủy một hỏa tạo thành một vòng phòng ngự thái cực.
Lại trải qua một năm tu luyện, hắn đã dung nhập được rất nhiều chiêu thức biến hóa của các công pháp vào trong Ngũ Đế quyền, có thể thi triển diễn hóa các loại quyền, chưởng, trảo, chỉ, thối một cách tùy tâm sở dục.
Vô chiêu thắng hữu chiêu, ý tồn mà hình vong.
OÀNH! OÀNH! OÀNH!
Một người ngăn cản hơn mười cường giả, đại chiến liên miên, khí kình bắn bay, dù là nham thạch dày hơn ba mét ở chỗ này cũng bị oanh đến mấp mô.
Sở Dương đều ngăn được tất cả các công kích của bọn hắn, hơn nữa còn dư lực phản kích.
Nơi xa, Kiếm Thánh và Vô Danh đứng chung một chỗ, yên lặng nhìn xem.
Vô Danh hơi cảm thán: "Đều là lương tài mỹ ngọc, thiên hạ anh tài!"
"Đúng thế thật, nếu có một người thôi cũng đủ rồi, bây giờ toàn bộ tụ hội ở đây thật khiến cho người cảm thán, càng làm cho người ta vui mừng. Mỗi người bọn hắn đều có tư chất như ta ngươi."
Kiếm Thánh cũng gật đầu, đặc biệt là ánh mắt nhìn Sở Dương tràn đầy từ ái.
Vô Danh trầm mặc, trong lòng lại thở dài một tiếng, hắn thu một người đồ đệ thiên tư kinh diễm, ngộ tính phi phàm nhưng bởi đi nhầm một bước mà đến nay không rõ tung tích.
Không biết có phải do xấu hổ không dám gặp hắn hay đã xảy ra chuyện gì mà đến nay không hề lộ diện.
Vô Danh nói: "Thời gian này, thiên hạ này là của bọn hắn, không, hiện tại đã là bọn họ! Chỉ ngắn ngủn một năm mà thiên hạ biến đổi to lớn, quốc thái dân an, người người no bụng áo ấm, tuy không thập toàn thập mỹ nhưng không khó tưởng tượng qua ba năm năm nữa, thiên hạ này chỉ sợ cũng không còn ăn xin. Đây là công tích khó lường cỡ nào?"
"Vậy sao ngươi phải bôn tẩu vì tông phái?"
Kiếm Thánh không có cảm giác gì với thiên hạ, hắn quan tâm là một chuyện khác.
Vô Danh nói: "Trước kia chỉ lo diệt tông phái sẽ đoạn tuyệt truyền thừa, khiến cho dân chúng mết đi huyết tính, nhưng hôm nay thiên hạ thiết lập võ quán, toàn diện phổ biến võ đạo thì ta cũng đã triệt để an tâm."
Kiếm Thánh gật gật đầu: "Vậy thì tốt rồi!"
Chẳng bao lâu sau đã có một số người bị quyền thối của Sở Dương đánh bay ra ngoài, đến cuối cùng, thậm chí Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong thi triển Ma Kha Vô Lượng nhưng cũng bị đánh bay.
Kết cục đồng dạng đã diễn ra rất nhiều lần rồi.
Đây chính là phương pháp tu luyện đặc biệt của bọn họ, dưới áp lực của Sở Dương, muốn tu luyện chậm một chút cũng khó xảy ra được.
Sở Dương đi tới, cười nói: "Sư phụ! Bọn hắn đều đã là Tông sư viên mãn, nhưng muốn tiến thêm một bước tương đối khó khăn, không bằng ngài thôi động uy thế áp bách bọn hắn để kích phát tiềm năng, giúp bọn hắn nhanh chóng tiến bộ được không?"
Kiếm Thánh chỉ Sở Dương, lại gật đầu nói: "Tiểu tử nhà ngươi lại dám đánh chủ ý lên ta! Thôi được, bọn hắn đều tiến thêm một bước thì ngươi cũng dễ thở hơn một chút, đến lúc đó có thể toàn tâm lĩnh hội võ đạo, không cần tốn thời gian cho tục sự nữa."
Sở Dương đại hỉ: "Chính là đạo lý này!"
Sau khi giảng giải thì bọn người Đoạn Lãng ứng tiếng vui mừng.
Đảo mắt lại một năm trôi qua.
Trong đại điện trong hoàng cung, bầu không khí cực kỳ khẩn trương, có cảm giác không thở nổi.
"Chí tôn, đã điều tra rõ ràng, mười đại tông phái dẫn đầu mưu đồ bí mật phát động phản loạn, chuẩn bị phá vỡ quyền lực hoàng thành!"
Sở Dương lắc đầu: "Mười đại tông phái không có lá gan này!"
Nhớ năm đó, cái gọi là mười đại tông phái đã bị Vô Danh giết đến sợ hãi thì còn cường giả gì nữa? Ngay cả nội tình giữ lại cũng sẽ không nhiều, bằng không cũng không để cho Tuyệt Vô Thần xâm lấn.
Đoạn Lãng tiếp lời: "Bọn hắn quả thực không có gan đó. Hiện tại đã điều tra rõ, Lam Nguyệt tông âm thầm ủng hộ, Kỳ tông chủ Lam Nguyệt Thánh Chủ chính là người ngày đó cứu Thần Mẫu đi."
"Lam Nguyệt tông sao?"
Lại ra một dạng tông phái như này, Sở Dương cũng hơi ngạc nhiên.
Đoạn Lãng nghiêm túc nói: "Ngoại trừ bọn hắn ra thì chúng ta phát hiện có một số lớn cường giả Đông Doanh vượt biển đến đây, bây giờ đã bí mật tụ tập đến hoàng thành. Chí tôn, ta hoài nghi bọn hắn sắp phát động công kích, rất có thể áp dụng kế hoạch đánh phủ đầu."
"Ta chờ chính là bọn hắn!"
Sở Dương bỗng nhiên đứng dậy.
Bên trong thành bỗng nhiên xuất hiện một lượng lớn cường giả thì sao có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn?
Tâm niệm quét qua đã phát hiện được tung tích của bọn hắn, chỉ là một mực không có kinh động thôi.
Sở Dương quát to: "Hôm nay sẽ hốt gọn bọn chúng. Đoạn Lãng nghe lệnh!"
"Có thuộc hạ!"
Dù Đoạn Lãng đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư nhưng nghe thấy mệnh lệnh của Sở Dương cũng vẫn không chút do dự quỳ một chân xuống.
Sau đó, Sở Dương liền điểm ra từng chỗ bí ẩn của địch nhân, bàn giao xuống dưới.
"Giết chết bất luận tội!"
Để lại một câu nói, hắn đạp không mà đi, đi thẳng tới trên không một tòa trang viên ở phía tây thành.
Bên trong tòa trang viên này có chí ít hơn năm mươi vị cường giả Tông sư, đây là một cỗ sức mạnh hết sức đáng sợ. Lại thêm các nơi trong thành ẩn tàng hơn mấy trăm cao thủ tiên thiên, một khi phát động công kích sẽ có hậu quả đáng sợ đến bậc nào?
Giờ phút này, trong chính sảnh đang có mấy người thương nghị.
Lam Nguyệt Thánh Chủ mặt bộ lam sam nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Còn thương nghị gì nữa, thực lực của chúng ta đủ để giết thẳng tới hoàng cung, vây giết chí tôn dễ dàng mà? Mưu đồ sách lược gì gặp phải vũ lực tuyệt đối cũng sẽ vô dụng cả thôi. Nếu không giết chí tôn thì giết hết người trong hoàng thành có lợi ích gì? Dứt khoát một chút, chúng ta tập trung lực lượng trước vây giết chí tôn, những chuyện còn lại sẽ dễ làm."
Thần Mẫu Lạc Tiên mặt không đổi sắc nói: "Không sai, không giết chí tôn Sở Dương thì dù mưu đồ cỡ nào cũng chẳng có chút tác dụng gì!
Một vị chưởng môn cau mày nói: "Quan trọng ở chỗ giết như thế nào? Chúng ta ai là đối thủ?"
Lại một vị chưởng giáo đưa ra ý kiến: "Trong hoàng cung còn Kiếm Thánh lẫn Vô Danh, sao diệt được bọn hắn?"
"Ta đã sớm nói, Kiếm Thánh để chúng ta đối phó, còn Sở Dương ta sẽ đích thân xuất thủ diệt hắn!"
Người này nói chuyện hết sức gượng gạo, rõ ràng không phải người Trung Nguyên.
Thần Mẫu cười lạnh nói: "Chuẩn Nhân Thiên Ẩn, hắn có thực lực diệt sát Đại tông sư đấy, ngươi liệu có nổi không?"
Chuẩn Nhân Thiên Ẩn lạnh lùng nói: "Dù ta không được nhưng hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ. Huống chi, chúng ta nhiều Đại tông sư như thế còn không đối phó được một mình hắn sao? Ta đề nghị, đêm nay lập tức động thủ vây giết bọn hắn, chư vị chúng ta chia đều thiên hạ!"
"Hay cho câu chia đều thiên hạ!"
Thanh âm ù ù hóa thành lôi âm giáng xuống.
Thanh âm này khiến mọi người không khỏi kinh hãi, nhao nhao nhảy ra ngoài, chỉ thấy một người lơ lửng trên không trung, áo trắng như tuyết, tóc dài như thác nước, không giống nhân gian phàm tục.
"Chí tôn Sở Dương!"
Thần Mẫu nhận ra được đầu tiên, cắn răng đến phát ra tiếng lách cách.
"Người Đông Doanh, tông chủ Ẩn Kiếm lưu Chuẩn Nhân Thiên Ảnh, các ngươi rốt cuộc đã đến!"
Sở Dương lạnh lùng nhìn thoáng qua người thủ lĩnh Đông Danh, con mắt quét qua thì phát hiện ra chưởng giáo tông chủ các đại tông phái, hắn không khỏi cất giọng châm chọc: "Trước có Tuyệt Vô Thần tứ ngược Thần Châu, bây giờ chỉ mới qua hai năm ngắn ngủi mà các ngươi lại cấu kết người Đông Doanh chuẩn bị khiến thiên hạ loạn lạc, thật sự gan lớn như chó chết."
Một vị chưởng giáo cười lạnh, chỉ trích thẳng mặt: "Sở Dương, không phải chúng ta cấu kết bọn hắn mà là do ngươi ép người quá đáng, không cho chúng ta đường sống!"
Sở Dương mặt không đổi sắc nói: "Ta không cho các ngươi đường sống? Hôm nay thiên hạ thái bình, vạn dân ca tụng, sao hết lần này đến lần khác các ngươi không có đường sống?"
Lam Nguyệt Thánh Chủ xeng ngang: "Tu võ đạo cường tự thân, mục đích của võ giả chúng ta là siêu thoát thì sao có thể bị trói buộc? Sở Dương, ngươi quản chế tông phái, ước thúc cường giả chính là hạn chế chúng ta phát triển, cắt đứt tương lai của chúng ta thì còn gọi gì là đường sống?"
Sở Dương lại nói: "Dù là như thế thì cũng không nên là lý do để các ngươi cấu kết Đông Doanh!"
Chuẩn Nhân Thiên Ẩn hừ lạnh nói: "Chúng ta đều là võ giả thì phân làm gì!"
Sở Dương không đợi Chuẩn Nhân Thiên Ẩn phản bác, tiếp tục nói: "Nếu đã không phân không chia thì các ngươi cũng nên chịu sự thống trị của ta! Đại Đương Gia đã tới?"
Chuẩn Nhân Thiên Ẩn co rụt con ngươi lại nói: "Ngươi biết Đại Đương Gia?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Nếu không phải hắn thì chút người như các ngươi đây sao có thể thành sự?"
"Đúng thế không, ta muốn thử xem thủ đoạn của ngươi!"
Chuẩn Nhân Thiên Ẩn rút ra trường kiếm, khí thế bắt đầu dâng lên.
"Ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Sở Dương ngưng tụ ánh mắt, Chuẩn Nhân Thiên Ẩn run lên, một ngọn phi đao đã xuyên qua cổ họng của hắn.
Ngay sau đó chính là Lam Nguyệt Thần Chủ cùng Thần Mẫu, đầu tiên là bị chấn nhiếp tâm thần, tiếp đó bị một đao diệt sát, căn bản không có bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Dưới tâm linh niệm lực thì dù là Đế Thích Thiên cũng phải mắc lừa chứ nói chi bọn hắn?
Không tốn nhiều sức.
Đây chính là chỗ kinh khủng thật sự của Khô Mộc tâm kinh.
VÚT! VÚT! VÚT...
Năm ngọn phi đao liên tiếp chớp động, lấy đi từng sinh mệnh.
Những người còn lại sao có thể ngăn cản được lưu quang của phi đao?
Trong chốc lát đã bị giết sạch không còn.
Cùng lúc đó, các nơi trong thành cũng phát sinh đại chiến, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Sở Dương lại bước ra một bước đi tới trên tường thành, nhìn phía ngoài thành.
Trong nháy mắt hắn giết Chuẩn Nhân Thiên Ẩn thì cảm giác được nơi xa bốc lên một cỗ khí tức cường đại.
"Hảo thủ đoạn!"
Trong nháy mắt, một bóng người phá ngang bầu trời, đi tới ngoài thành, lơ lửng trên không trung.
Sở Dương thản nhiên nói: "Đại Đương Gia?"
Người này thân hình phổ thông, cả người mặc lam trang. Phần lưng áo có kết tám dây thắt lưng, bên trên có ấn ký hình ảnh giống bát quái. Gương mặt có phần tròn, kiểu tóc phổ thông, buộc bím tóc sau đầu.
Mặc dù chưa từng gặp qua nhưng cảm nhận được lực lượng kinh khủng trong cơ thể đối phương thì không khó suy đoán.
Vị này hẳn là Đại Đương Gia tiếu ngạo thế gian, sư phụ của Chuẩn Nhân Thiên Ảnh, thứ tử của nhất đại kỳ nhân Tiếu Tam Tiếu.
"Có thể gọi ra tên của ta thì ngươi cũng không tầm thường!"
Đại Đương Gia không cảm thấy quá ngạc nhiên, hắn nhìn Sở Dương tò mò hỏi: "Ngươi tuổi còn nhỏ nhưng sao đã tu luyện đến trình độ này? Không thể tin nổi! Lại giết sạch bọn người Chuẩn Nhân Thiên Ảnh chỉ trong chốc lát khiến ta không kịp cứu viện!"
Đồ đệ chết, thủ hạ bị giết nhưng hắn lại không có chút quan tâm.
Sở Dương nói: "Ta càng kỳ quái hơn, thân là con dân Thần Châu nhưng tại sao ngươi lại muốn Trung Nguyên loạn lạc? Còn một vị khác cũng đi ra đi!"
"Hay cho một thiếu niên lang!"
Lại một bóng người đằng không đi đến, lơ lửng ở một bên khác.
Người này dáng người cực kỳ khôi ngô, trên mặc nổi đầy gân xanh trông hết sức dữ tợn đáng sợ, khiến người nhìn mà run sợ.
Sở Dương nói giọng chắc chắn: "Đại Ma Thần!"
Đại Ma Thần khó hiểu nói: "Không sai, chính là ta, ta rất hiếu kỳ, ngươi sao biết thân phận của chúng ta?"
Thân phận của bọn hắn quá mức bí ẩn, ngoại trừ rải rác mấy người ra thì người ngoài căn bản không có cách biết được.
"Chuyện này quan trọng sao?"
Kiếm Thánh đằng không mà lên, hạ xuống trên tường thành, hắn liếc nhìn hai người rồi lạnh giọng nói: "Những lão hủ mục như các ngươi không tham tĩnh võ đạo mà lại chạy ra khi phụ đồ nhi ta, đã hỏi qua kiếm trong tay ta đáp ứng chưa?"
Thanh âm của hắn âm vang, rung động ầm ầm.
Sau lưng của hắn là Vô Danh theo sát đằng sau mà đến, còn có Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân.