Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 175



“Đưa túi cho anh.”

Trương Quốc Khánh bước đến đưa tay ra nói.

“Cảm ơn anh họ.”

Trương Thiên đưa túi qua, Trương Quốc Khánh vác nó trên vai cùng với cái túi lớn của mình.

Triệu Tùng cũng không nhiều lời, ba người nhanh chóng đi bộ lên huyện thành, sau đó bắt xe tuyến ở bến xe đi đến thành phố Song Điền.

Đây không phải lần đầu tiên Trương Thiên đi xe tuyến kiểu này, thế nên cô đã sớm nhờ bà nội làm giúp một chiếc túi nhỏ, bỏ vào trong đó một chút vỏ quýt khô, nếu cảm thấy chóng mặt buồn nôn thì đặt lên mũi để ngửi là có thể giảm bớt đi rất nhiều.

Vài lần như vậy, anh họ Ba bèn thò đầu tới, có chút tò mò hỏi:

“Em gái nhỏ, chiếc túi nhỏ này của em đựng gì vậy? Đưa anh ngửi thử xem.”

DTV

Trương Thiên là đứa con gái duy nhất ở thế hệ này nên các anh trai trong nhà đều thống nhất gọi cô là em gái nhỏ.

“Bên trong là vỏ quýt ạ, có thể trị chứng chóng mặt buồn nôn. Lúc ăn Tết trong nhà có mua một ít quýt, em thấy vỏ quýt rất thơm, vứt đi thì tiếc nên đã mang đi phơi khô, nó còn có công dụng thanh lọc không khí ở trong nhà nữa ạ.”

Cô mở túi ra, lấy hai – ba miếng vỏ quýt khô đưa cho hai người, mọi người ai cũng khó chịu, sắc mặt của Triệu Tùng bên cạnh cũng đã trở nên trắng bệch.

“Tuyệt vời!”

Trương Quốc Khánh nhận lấy, đưa cho người anh em một miếng.

“Anh còn cho rằng phải chịu đựng sự khó chịu này thêm ba bốn tiếng nữa ấy chứ!”

Trương Thiên:

“…”

Anh họ Ba à, anh nói hớ rồi!

Cô không muốn chỉ ra sơ hở trong lời nói của anh họ Ba nên dứt khoát nhắm mắt giả vờ như không biết, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Khi vừa tỉnh dậy, ngoài cửa sổ xe, hoa cỏ cây cối đã biến thành những tòa nhà cao tầng.

Bọn họ đã vào thành phố rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-175.html.]

Trương Thiên gọi anh họ Ba dậy, Triệu Tùng ở bên cạnh vẫn luôn mở to mắt nãy giờ, thấy hai người tỉnh dậy, anh bèn trầm giọng nói:

“Vẫn còn mười mấy phút nữa xe mới dừng, đeo túi cẩn thận, đừng để quên thứ gì.”

“Ừm.”

Ga tàu hỏa của thành phố Song Điền ở gần ngay bên cạnh, ba người Trương Thiên túi lớn túi nhỏ trực tiếp đi qua đó.

Vé xe là một tấm vé bằng bìa cứng, đây cũng là lần đầu tiên Trương Thiên nhìn thấy vé xe của thời đại này, trong lúc nhất thời cô có chút tò mò lật qua lật lại để xem.

Trương Quốc Khánh ở bên cạnh bèn kéo Trương Thiên lại, lên tiếng nhắc nhở cô:

“Đừng xem nữa, chút nữa chúng ta chạy nhanh một chút, nghe nói chỗ ngồi trên tàu hỏa còn phải tranh giành nhau. Lát nữa anh và anh Tùng sẽ đẩy em chui qua cửa sổ, sau đó em phải giành được chỗ nào đẹp nhất cho ba người, hiểu chưa?”

Đôi mắt của Trương Thiên hơi trợn tròn, ngạc nhiên nói:

“Đi vào từ cửa sổ tàu á, người của ga không quan tâm sao?”

Thời đại này ‘đỉnh’ đến vậy hả? Trèo cửa sổ để lên tàu!

Nói mới nhớ, con tàu này lại có thể mở cửa sổ sao? Sao cứ cảm thấy nguy hiểm thế nào ấy? Trong lòng Trương Thiên không khỏi cảm thấy e ngại.

Chuyến tàu sáu giờ, năm giờ bắt đầu xếp hàng, trong thời gian đợi đến lúc tàu vào ga, Trương Thiên bị hai người trực tiếp cõng đi.

Nếu trong bài kiểm tra thể lực chạy 800m năm đó có thể làm như thế này thì tốt rồi! Trương Thiên âm thầm cảm thán.

Làm như thế không chỉ có ba người họ, những người khác cũng vậy, chỉ là không chạy nhanh như Trương Quốc Khánh và Triệu Tùng thôi.

Khi tàu vào ga, mấy người đứng ở đầu đã bắt đầu tìm toa tàu của mình, ba người Trương Thiên may mắn tìm thấy toa của mình ở ngay chỗ lối ra.

Chẳng bao lâu sau, hai người thanh niên bế Trương Thiên lên:

“Soạt” một tiếng, trực tiếp mở cửa sổ vứt cô vào trong.

Đầu óc Trương Thiên ngu ngơ một hồi mới trèo dậy, lại nhìn thấy cửa sổ bên cạnh cũng có người trèo vào.

Làm vậy mà cũng được sao?!

Cô nhanh chóng lấy chiếc túi được vứt vào sau đặt ở bên cạnh để chiếm chỗ ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.