Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 178



Đáng tiếc trong văn phòng không có người, ở thời đại không có điện thoại và mạng này, tìm một người thật sự quá khó!

Trương Thiên ngồi ở cầu thang, thở ra một hơi dài, kìm nén sự nôn nóng đang không ngừng dâng trào trong lòng.

Nếu đối phương chủ yếu nghiên cứu về dê sữa, chắc chắn phải có cơ sở chăn nuôi, thầy Chương Văn lại không ở trong văn phòng, trường cũng không có sinh viên, đối phương chắc chắn đã đến cơ sở chăn nuôi rồi!

Suy nghĩ kỹ điều này, Trương Thiên hít sâu một hơi, tiếp tục tìm kiếm.

Cuối cùng, sau khi tìm kiếm hơn nửa tiếng đồng hồ, Trương Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng kêu “be be be”, đôi mắt cô lập tức sáng lên, không chút chần chừ lao tới đó.

Cùng với màu trắng dần dần trở nên rõ ràng hơn, thứ đập vào mắt là một vùng đồng cỏ rộng lớn có rào vây, bên trong nhốt rất nhiều dê, Trương Thiên đếm đại khái có gần một trăm con, tất cả đều là dê sữa!

“Mấy người từ đâu đến vậy? Nơi này không được phép vào đâu!”

Một giọng nói khàn khàn vang lên, Trương Thiên nghe tiếng bèn quay người lại, một người đàn ông trung niên mặc áo vải đen, trên mặt đầy thăng trầm đang nhìn về phía họ.

Trương Quốc Khánh hai tay tạo thành hình cái loa đưa lên khóe miệng, cao giọng nói:

“Chú gì ơi, chúng tôi từ tỉnh bên cạnh tới, muốn tìm một người!”

“Các cô cậu tìm ai?”

Người đàn ông mặc áo khoác vào, đi vòng qua đàn dê bước đến.

Trương Thiên bèn lên tiếng hỏi dò:

“Chúng tôi muốn tìm một giáo viên tên là Chương Văn. Chú biết đi đâu để tìm thấy ấy không ạ?”

Sắc mặt người đàn ông kia có chút kỳ quái, chỉ vào bản thân nói:

“Tôi chính là Chương Văn, các cô cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Thầy ấy cách hàng rào nhìn mấy người họ, trong mắt lóe lên một tia cảnh giác.

Trên mặt Trương Thiên lộ ra vẻ vui mừng:

“Nghe nói thầy muốn bán dê sữa nên chúng tôi muốn mua của thầy vài con.”

Chương Văn nghe vậy thì lập tức cau mày, lùi lại vài bước, lạnh lùng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-178.html.]

“E là các cô cậu bị lừa rồi, tôi chưa bao giờ nói rằng tôi muốn bán dê!”

Mặt Trương Quốc Khánh đột nhiên xị xuống, nghiêng đầu nhìn em họ, nghẹn ngào nói:

“Anh đã nói không nên tới đây mà. Những phần tử xấu đó rõ ràng là chẳng tốt lành gì, khó trách bị đưa xuống nông thôn cải tạo, chứ người bình thường sao lại đi lừa người khác như vậy chứ? Anh đã ngồi ở trên tàu suốt hai ngày luôn đó!”

DTV

Trương Thiên ngượng ngùng kéo tay áo anh họ Ba để anh ấy tém tém lại, một người đàn ông cao 1 mét 8 lại khóc hu hu, khó xem c.h.ế.t đi được!

Chương Văn nghe xong, ánh mắt đột nhiên co lại, không nhịn được tiến lên hai bước, vội vàng hỏi:

“Là ai nói cho các cô cậu biết tôi muốn bán dê?!”

“Là một giáo viên tên Sài Viễn, thầy Sài sợ nếu dùng tên thầy ấy để tìm thầy, sẽ mang đến rắc rối cho thầy nên không viết thư giúp chúng tôi, chỉ để lại tên và địa chỉ trường học của thầy.”

Trương Thiên trả lời, lấy tờ giấy trong túi ra đưa cho Chương Văn xem.

Chương Văn cầm lên nhìn, ánh mắt dần dịu đi, nhìn mấy người họ cũng đã có thêm một chút thiện ý.

Sau đó thầy ấy nhìn đàn dê đang vây quanh chân mình, thở dài nói:

“Chắc các cô cậu đã đi bộ rất lâu rồi, trước tiên cứ vào nhà uống chút nước nghỉ ngơi một lát đã.”

Mấy người Trương Thiên nhìn nhau, đi theo Chương Văn tới một ngôi nhà tranh bên cạnh chuồng dê.

Ngôi nhà tranh nhìn có vẻ đơn sơ nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt, ngoài rất nhiều bản vẽ sách vở, còn có một số dụng cụ thí nghiệm được đặt ở trên bàn.

Chương Văn cầm ấm trà tới, rót nước cho mấy người họ.

“Cảm ơn thầy.”

Trương Thiên nhận lấy nhấp một ngụm, tò mò hỏi:

“Thầy thật sự không bán dê sao ạ?”

Dê nhiều như vậy, dù chỉ mang được một con về thôi cũng đủ rồi.

Chương Văn ngồi ở trên ghế, nhìn đồ vật trên bàn, cười khổ nói:

“Vốn tôi cũng định bán mấy con, nhưng bây giờ lại không dám bán.”

“Tại sao vậy ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.