Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 180



Thời gian cho sữa của dê sữa trước ba tuổi rất ngắn, chỉ 3-4 tháng, chỉ có dê sữa trên ba tuổi mới có thời gian cho sữa dài lên tới mười tháng.

Vậy thì lứa dê đầu tiên mang về được sinh ra, sau một năm là có thể cho sữa, giống với thời gian cho sữa của những con dê thường, sau hai năm chúng sẽ cho sữa nhiều hơn, thời gian có thể kéo dài đến mười tháng!

Mấu chốt là những con dê mẹ sinh ra dê con cũng có thể cho sữa!

Đây chính là một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh ra càng nhiều!!

“Mua!”

Trương Thiên trực tiếp quyết định, hai người còn lại không lên tiếng, lần này đến để mua dê sữa, người phụ trách chính là Trương Thiên, vai trò của họ chỉ là giúp đỡ cô.

Chương Văn dẫn mấy người họ đến một chuồng dê được vây lại, bên trong có hai mươi con dê sữa đang chậm rãi gặm cỏ.

“Chính là những con này.”

Chương Văn bước vào, mấy con dê sữa bèn nhanh chóng tụ tập quanh chân thầy ấy, vừa dụi dụi đầu vừa kêu be be, Chương Văn xoa đầu từng con một, nhẹ nhàng dỗ dành chúng.

Trương Thiên thì nhìn những con dê này với ánh mắt nóng rực, đây không phải là dê sữa, sắp tới chúng chính là những vị ‘đại gia’ mang đến nguồn tiền tài dồi dào cho đại đội!

Trương Quốc Khánh đi đến bên cạnh em họ, nhỏ giọng hỏi:

“Em thực sự muốn mua hả? Mua về sống chẳng được mấy năm là chết, chúng ta sẽ lỗ to đấy!”

Trương Thiên trả lời:

“Anh đừng chỉ nhìn những thứ này, ánh mắt phải nhìn xa trông rộng hơn, chúng có thể mang lại cho đại đội rất nhiều lợi ích đó.”

Khóe miệng cô cong lên, nở một nụ cười ý vị sâu xa.

Sau khi Chương Văn chạm vào từng con dê, bèn vui vẻ bước tới, nói với đám người Trương Thiên:

“Các cô cậu có thể nói là vừa may mắn lại vừa không may mắn.”

Trương Thiên nhướng mày:

“Lời này là sao vậy ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-180.html.]

Chương Văn đóng hàng rào lại, lên tiếng giải thích:

“Tôi vừa mới chạm qua một lượt, tổng cộng có mười con dê sữa đang mang thai, cô cậu nếu muốn mang chúng trở về một cách an toàn thì không khỏi có chút khó khăn.”

DTV

Đã mang thai?!

Tâm trạng của Trương Thiên hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, mỗi khi cô cho rằng bản thân chỉ nhận được một chút như vậy thì lại có tin tức tốt ập tới.

Trương Thiên có hơi nghi ngờ, phải chăng mọi vận may trong đời cô đã dùng hết vào lúc này?

“Mang về, nhất định phải mang về!”

Trương Thiên không khỏi hơi kích động, nhưng khi nghĩ tới hai người đi cùng, cô đột nhiên lại cảm thấy đau đầu không thôi.

Nếu cô đi một mình, chỉ việc bỏ dê vào trong siêu thị rồi mang về, vừa an toàn vừa tiện lợi, bây giờ có hai cái đuôi đi cùng, cô chỉ có thể thành thật đi xe về.

Nếu như vậy thì thực sự hơi khó.

Bắt buộc phải suy nghĩ một cách kỹ càng.

Tuy nhiên, việc này tạm thời không vội, Chương Văn định đưa mấy người Trương Thiên về nhà thầy ấy ăn cơm.

Nếu bạn cũ của mình đã cho đối phương tin tức, xem ra sống ở bên đó cũng không tệ, không phải chịu quá nhiều khổ cực, mình là bạn tất nhiên phải đãi người ta một bữa, hy vọng ngày tháng sau này của bạn cũ có thể tốt đẹp hơn.

Gia đình Chương Văn sống ở khu tập thể, Trương Thiên nhìn khung cảnh náo nhiệt vừa xa lạ vừa quen thuộc này, chỉ cảm thấy cực kỳ thân thiết, như thể về nhà của anh Hai vậy.

“Đến rồi, chính là chỗ này.”

Chương Văn mở cửa, điều không giống nhà của Trương Hồng Văn là, Chương Văn đã mua lại căn nhà bên cạnh, dỡ bỏ bức tường ở giữa, còn lắp thêm một cánh cửa.

“Vợ ơi, anh về rồi đây!”

Chương Văn đi vào trong nhà xem, không thấy bóng dáng vợ, liền mời mấy người họ ngồi xuống, bản thân thì đi sang phòng bên cạnh.

Trương Thiên ngồi ở trên ghế, lặng lẽ quan sát căn phòng này, bên cạnh mơ hồ truyền đến giọng nói của người già, cô không để ý lắm, có lẽ là ba mẹ của thầy Chương Văn.

Không lâu sau, cửa được mở ra, một người phụ nữ trẻ đẹp bước vào, có vẻ đối phương chính là vợ của thầy Chương Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.