Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 186



Một số người muốn tặng đồ, đáng tiếc tuy trưởng ga là một kẻ háo sắc, nhưng rất coi trọng phương diện này, gia đình ông ta tuyệt đối không nhận quà của bất kỳ ai.

Mọi chuyện nhất thời rơi vào bế tắc.

Ngày hôm sau, Trương Thiên tiếp tục đến nhà ga đợi chủ nhiệm vận chuyển hàng hóa.

Nhưng vừa đến cửa, cô lại nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm dưới cột đèn bên cạnh, trên tay cầm một que gỗ chọc kiến.

“Hổ Tử?”

Trương Thiên hơi ngạc nhiên:

“Sao em lại ngồi xổm ở đây một mình thế? Bạn bè của em đâu?”

Cô cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Hổ Tử.

“Bọn họ không muốn chơi với em…”

Hổ Tử buồn hiu, lại chọc vào lỗ kiến thêm mấy lần nữa.

Trương Thiên nghĩ thầm, dù sao mình cũng không nhất định sẽ gặp được chủ nhiệm vận chuyển hàng hóa, chi bằng lắng nghe tâm sự của bạn nhỏ này trước, xem bản thân liệu có thể giúp gì được cậu bé hay không.

“Sao bạn bè của em lại không muốn chơi với em vậy?”

Trương Thiên lấy ra một viên kẹo đưa cho Hổ Tử, cũng nhét một viên vào miệng mình.

“Em cảm ơn chị.”

Hổ Tử lập tức bóc kẹo ăn, sau đó mơ hồ nói:

“Bọn họ chơi đánh trận, cho rằng em chạy quá chậm, chắc chắn sẽ bị quân địch bắt lấy.”

Trương Thiên bèn an ủi cậu bé:

“Bởi vì em còn nhỏ, đợi em lớn hơn chút là có thể chạy nhanh hơn mà.”

“Nhưng nếu muốn vậy thì còn phải chờ rất lâu nữa.”

Hổ Tử vẫn buồn bã, khuôn mặt xị ra nhăn nhó, giống như một ông cụ non vậy.

Trương Thiên suy nghĩ một lúc, quyết định giải quyết vấn đề từ phương diện khác trước.

“Em đang học lớp mấy nhỉ?”

“Lớp ba ạ.”

“Vậy học lực của em thế nào?”

Mặc dù không hiểu tại sao chị gái xinh đẹp này lại hỏi những câu hỏi như vậy, thế nhưng Hổ Tử vẫn thành thật trả lời cô.

“Đứng đầu lớp ạ.”

Trương Thiên ngay lập tức vỗ tay:

“Em giỏi thật đấy!”

Hổ Tử ngượng ngùng gãi đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-186.html.]

Lúc này, Trương Thiên lại nói một cách chậm rãi:

“Nếu em đã đứng đầu lớp, vậy thì chắc hẳn là môn nào cũng giỏi đúng không?”

“Em giỏi môn toán nhất!”

Hổ Tử không khỏi ưỡn ngực, có chút kiêu ngạo nói.

“Vậy chị hỏi em vài câu nhé.”

Trương Thiên ngay lập tức hỏi một số câu hỏi tính toán, bao gồm cộng, trừ, nhân chia.

Hổ Tử cũng không chịu thua kém, cậu bé ngay lập tức tính ra và trả lời không chút do dự.

Lúc này cô đã thật sự bội phục.

“Em xem em thông minh như vậy, thay vì làm binh sĩ chạy theo họ, hay là em thử trở thành quân sư đi.”

Hổ Tử nghi hoặc:

“Quân sư ấy ạ?”

Trương Thiên giải thích:

“Chính là chính ủy, chính ủy rất thông minh. Nếu trò chơi mà bọn em chơi là đánh trận, vậy thì không thể nào chỉ có mỗi binh sĩ, còn phải có chính ủy giúp tính toán các vấn đề như lương thực, vũ khí, chiến cuộc, em thông minh như vậy, nhất định có thể làm chính ủy!”

Hổ Tử không dám tin lẩm bẩm.

“Em có thể làm được không ạ?”

DTV

“Chắc chắn là có thể!”

Trương Thiên kiên định nói.

Hổ Tử lập tức đứng dậy, định đi tìm bạn bè để tự tiến cử mình làm quân sư.

“Chờ một chút!”

Trương Thiên kéo Hổ Tử lại, nhét đầy kẹo thỏ trắng vào trong túi của cậu bé.

“Đây là phần thưởng vì em đã trả lời đúng những câu hỏi toán vừa rồi. Với lại chút nữa khi em gặp bạn em, có thể chia cho mọi người một viên ăn thử, coi như là chia sẻ chiến thắng của em.”

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, những đứa trẻ đó ăn kẹo của Hổ Tử rồi thì chắc chắn sẽ không ghét bỏ cậu bé nữa.

Hổ Tử lại có chút khó xử:

“Nhưng ba em nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.”

Trương Thiên mỉm cười, chỉ vào bản thân rồi nói:

“Chị là giáo viên, không tính là người khác, em là học sinh, học sinh trả lời được câu hỏi, giáo viên sẽ khen thưởng, chỉ đơn giản như vậy thôi mà.”

Hổ Tử nghiêng đầu suy nghĩ, hình như đúng là như thế thật.

“Cảm ơn cô giáo ạ!”

Trương Thiên phì cười:

“Em vẫn nên gọi chị là chị đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.