Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 199



“Trời ạ, chỉ hai việc đó thôi mà tiền lời trong một năm đã lên tới con số hơn 20.000 tệ, khó trách em lại lãnh được nhiều tiền như thế.”

Trương Hồng Văn không nhịn được mà cảm thán.

“Hiện giờ anh đang là thợ nguội cấp ba, tiền lương một năm tổng cộng cũng chỉ hơn 400 tệ, lại trừ đi tiền sinh hoạt mỗi tháng cùng với đủ loại phí tổn này kia, cuối cùng cũng chỉ tiết kiệm được hơn 300 tệ, em đã sắp đuổi kịp anh rồi đấy!”

Anh ấy đột nhiên cười ha ha, trong tiếng cười lộ ra sự vui mừng khôn xiết.

“Rất tốt!”

Trương Hồng Văn dùng sức vỗ đùi, khuôn mặt tràn ngập ý cười.

“Hiện giờ cuộc sống của mọi người trong nhà đang càng lúc càng sung túc hơn, anh cũng có thể yên tâm phần nào rồi.”

Tuy rằng anh ấy ăn lương ở huyện thành, nhưng trái tim vẫn luôn thuộc về quê hương.

Hiện giờ trông thấy quê hương của mình càng lúc càng phát triển, đáy lòng sao có thể không vui mừng được chứ?

Chờ Trương Hồng Văn vui mừng xong, Trương Thiên vội vàng hỏi, lúc trước cô nhờ anh ấy hỗ trợ làm máy gặt cầm tay kia, sao tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?

“Sắp rồi. Anh và mọi người đang tiến hành nghiên cứu những bộ phận cốt lõi, có lẽ sang năm sẽ có kết quả thôi.”

Trương Hồng Văn đứng dậy đi ra ngoài kiểm tra món canh mình vừa hầm, vừa vươn đầu giải thích với em gái.

Trong mắt anh ấy hiện lên một tia tò mò:

“Sao em lại nghĩ ra được thứ này vậy?”

Vẻ mặt của Trương Thiên không thay đổi, bình tĩnh nói:

“Em dựa theo kết cấu của máy kéo cầm tay, sau đó nghĩ ra nó ạ.”

Thứ này còn phải đợi hàng chục năm nữa mới có người sáng chế ra, hoàn toàn sử dụng công nghệ tiên tiến, không chỉ có thể giảm bớt đáng kể gánh nặng sức khỏe cho người nông dân, nâng cao hiệu quả sản xuất mà còn thao tác đơn giản dễ học, chỉ cần đẩy đi là được, không hề khó như máy kéo.

Trương Hồng Văn mỉm cười, gật đầu:

DTV

“Ý tưởng của em hay đấy, rất có tính tham khảo.”

Trương Thiên không hiểu công nghệ cốt lõi mà chỉ phác thảo bản vẽ sơ bộ, các loại hình công nghệ khác đều được công nhân trong xưởng cơ khí chậm rãi nghiên cứu ra.

Nếu loại máy gặt cầm tay này có thể được sản xuất thành công, chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.

Loại máy gặt này chỉ cần một người trưởng thành là có thể thao tác, thích ứng với nhiều loại địa hình khác nhau, có thể nói là máy gặt vạn năng.

Trương Thiên có chút vui mừng, không chỉ vì anh Hai hiếm khi khen ngợi cô mà còn vì cô có thể giúp ích được điều gì đó.

Mặc dù ông nội Trương Đại Ngưu để Trương Thiên giao đồ xong thì nhanh chóng trở về, nhưng cuối cùng cô vẫn bị giữ lại ăn trưa, sau đó mới lên đường trở về.

Trước khi về, Trương Thiên còn ghé qua trang trại bò sữa trước, hẹn ngày mai sẽ đến mượn dê sữa đực.

Lúc này chính là mùa sinh sản của dê sữa, ngoại trừ 10 con dê sữa vẫn đang cho sữa ra thì 10 con dê sữa còn lại được nghỉ ngơi lâu rồi, cũng đã đến lúc chúng phát huy tác dụng của bản thân.

Ăn ngon uống tốt được hầu hạ lâu như vậy, chính là để chúng nó sớm ngày sản xuất sữa kiếm tiền.

Đã hẹn được ngày, Trương Thiên lại đến hợp tác xã cung tiêu để mang những chai sữa do khách hàng trả lại về.

Qua năm mới, cô nhất định phải đến xưởng thủy tinh đặt mua thêm một lô chai thủy tinh nữa.

Hiện tại chai thủy tinh ở xưởng gia công vẫn đủ dùng, nhưng khi mười con dê sữa và bò sữa kia sinh con, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị thiếu.

Nếu muốn mua sắm thỏa thích, đương nhiên phải đến cửa hàng bách hóa.

Những đồ vật trong cửa hàng bách hóa cũng cần phiếu, Trương Thiên dùng hết phiếu trong tay để đổi lấy một chiếc đèn dầu, hai chiếc chậu tráng men, một nắm cúc áo và bảy mét vải bông mịn.

Ngoài ra, cô còn lấy từ trong siêu thị một cân táo, nửa cân quýt, mười đôi găng tay sợi bông, nửa cân thịt lợn và nửa con gà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.