Khi Trương Thiên đặt những thứ này ở trước mặt mẹ, những gì nhận được không phải là lời khen ngợi mà là một bàn tay to như quạt hương bồ vào lưng của Chung Quyên.
Đau c.h.ế.t đi được!
“Con đúng là cái đồ phá của! Vừa lãnh được tiền là đi tiêu ngay được!”
Chung Quyên tức giận, nhiều đồ như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?!
Nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi!
Bà ấy trừng mắt nhìn con gái đang cười toe toét, nói:
“Đưa số lương đó của con cho mẹ, con phung phí như vậy, căn bản không tiết kiệm được tiền!”
Trương Thiên quả quyết lắc đầu, từ chối:
“Con không đưa cho mẹ đâu ạ!”
Cô tha thiết thuyết phục mẹ Chung Quyên cầm tiền đi mua đồ như mình.
“Mẹ để tiền ở đó cũng chẳng có ích gì, phải đổi tiền thành đồ thật, sử dụng nó cho bản thân, như vậy thì số tiền mà mình kiếm được mới có ích!”
Sau đó Trương Thiên lại bĩu môi nói:
“Con kiếm được tiền mà lại không cho con tiêu, vậy thì thà rằng mẹ cho con một đao luôn cho rồi!”
Mục đích kiếm tiền là để hưởng lạc, bây giờ cũng không có nhiều thú vui giải trí giống như đời sau, vậy thì chỉ có thể dùng tiền để cải thiện cuộc sống, ít nhất là khiến cuộc sống của mình trở nên thoải mái hơn.
Có trời mới biết, buổi tối cô đi vệ sinh không thể thắp đèn, cứ mò mẫm đi trong bóng tối tìm xô, bây giờ sau ba giờ chiều đã không dám uống nước, vì sợ buổi tối sẽ phải tỉnh dậy để đi vệ sinh.
Vì vậy, đèn dầu là một vật dụng vô cùng cần thiết!
Những thứ khác người nhà đều dùng được, đặc biệt là vải, có thể dùng để may quần áo mới cho cả nhà, bộ quần áo cô đang mặc hiện giờ được may từ hai năm trước, cũng đã hơi chật ở phần nách rồi.
Chung Quyên không còn cách nào khác đành trừng mắt nhìn đứa con gái phá của của mình, đem những thứ đó cất vào trong phòng.
Buổi tối ăn thịt xào, sáng hôm sau khi thức dậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Tuy nhiên, tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài cho đến bữa trưa.
“Mẹ bảo con đi xem mắt ấy ạ?!”
Trương Thiên không thể tin được mình còn trẻ như vậy mà lại phải đi xem mắt, mấu chốt là cô căn bản không hề hay biết gì về chuyện này!
Cô không khỏi có chút tức giận, cau mày hỏi mẹ:
“Sao mẹ không nói trước với con một tiếng, lại tự ý bảo anh Cả tìm đối tượng xem mắt cho con vậy?”
Đúng vậy, đối tượng xem mắt lần này chính là do mẹ Chung Quyên đã đặc biệt nhờ anh Cả Trương Hồng Vũ tìm trong binh đoàn.
Anh Cả tìm nửa năm, hôm nay mới tìm được một người tương đối vừa ý, lập tức gửi điện báo về, để Trương Thiên nhanh chóng qua gặp.
Tâm trạng vui vẻ lúc đầu của cô lập tức biến mất không còn gì, cơn tức giận trong lòng như núi lửa phun trào, chỉ cần một tia lửa là sẽ bùng phát ngay lập tức.
Tuy nhiên mẹ Chung Quyên vốn dĩ không hiểu, bà ấy lập tức trả lời với vẻ mặt kỳ quái:
“Con đã lớn như vậy rồi, đương nhiên phải chuẩn bị đi xem mắt chứ.”
DTV
Sau đó Chung Quyên quay người, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho Trương Thiên tới binh đoàn.
“Mặc dù anh con đang đóng quân ở trên đảo, nhưng đối tượng xem mắt mà nó tìm cho con thật sự rất tốt, không chỉ là quân nhân mà còn là một trung đoàn trưởng. Một con nhóc còn chưa tốt nghiệp cấp ba như con có thể nói là đang trèo cao đấy!”
Bà ấy trông rất vui mừng, khóe mắt lông mày đều tràn ngập niềm vui.
Nhưng Trương Thiên lại vô cùng tức giận!
Mặc dù cô rất vui vì sau khi tới đây mình đã có người thân cùng huyết thống, nhưng đây không phải là lý do mà họ có thể nhúng tay vào hôn nhân của cô mà không có sự cho phép của cô!
Trương Thiên cố kìm nén cơn tức giận nói:
“Con không đi đâu, trường học sắp mở cửa trở lại rồi, con còn phải đi học.”
Đúng vậy, vào hai ngày trước, bên trên đã ra thông báo yêu cầu các trường học trên cả nước mở cửa trở lại, qua năm mới Trương Thiên sẽ phải tiếp tục lên lớp.