Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 203



Tất nhiên, làm theo cách đó sẽ ảnh hưởng nhất định đến việc cọ rửa sau này, trong trường hợp không có máy đóng nút chai thì chỉ có thể làm như vậy trước.

Đáng tiếc hiện tại không có điện thoại, cũng không biết thông tin liên hệ của xưởng cơ khí Bảo Kê nên không thể trực tiếp hỏi thăm tình hình.

Trương Thiên cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng không ảnh hưởng đến quyết định của cô.

Cô phải đến Ma Đô để mua máy đóng nút chai về!

Chuyện này lại một lần nữa khiến gia đình lo lắng, 6 tháng đầu năm nay mới đi xa một chuyến, bây giờ lại phải đi xa một lần nữa, đã vậy còn là đến Ma Đô ở phía nam!

Nhưng Trương Thiên đã kiên trì giải thích những lợi ích và sự cần thiết của máy đóng nút chai cho người nhà.

Trải qua những nỗ lực không ngừng nghỉ của cô, cuối cùng mọi người cũng đành bất lực đồng ý.

Đương nhiên phải mang theo hai người đi cùng, Trương Thiên suy nghĩ một chút, quyết định mang theo hai người là anh họ Ba và Triệu Tùng, họ từng hợp tác một lần, cũng quen thuộc hơn.

Trương Quốc Khánh đương nhiên rất vui mừng, anh ấy chưa đến Ma Đô lần nào!

Đã quyết định đến Ma Đô, thì phải chuẩn bị hành lý.

Lần này đi tàu ít nhất cũng phải mất bốn ngày, hoàn toàn không hề dễ dàng.

Đồ đạc phải mang theo rất nhiều, thậm chí còn phải mang theo chăn, suy cho cùng tàu ở thời đại này cũng không có điều hòa, bây giờ đã sắp đến tháng 11, thời tiết trở lạnh nên không thể không mang theo chăn.

Hành lý vẫn là mẹ Chung Quyên giúp sắp xếp cho, ngoài đồ của Trương Thiên, còn mang rất nhiều thứ cho anh Cả.

Anh Cả đang đóng quân trên hòn đảo gần Ma Đô, lần này đến đó còn có thể thuận tiện đến thăm anh ấy.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải rời đi, Trương Thiên xách hành lý, cầm theo tiền và phiếu, tạm biệt từng người trong nhà, sau đó bắt đầu hành trình đi đến Ma Đô.

Lần này đến Ma Đô, ba người vẫn chọn đi tàu hỏa, một vé tàu giá 40 tệ.

DTV

Để tránh lãng phí nhiều tiền vé như vậy, lần này đồ đạc Trương Thiên mang theo có thể nói là to như quả đồi, đè cô suýt chút nữa không thể bước về phía trước.

Ngoài đặc sản quê nhà ra còn có cả đùi heo muối hun khói, ngoài ra còn có rất nhiều quần áo, lót giày, tất,v.v.. do mẹ và bà nội làm.

Cuối cùng, Trương Thiên chỉ có thể chia một phần cho Trương Quốc Khánh cầm, bấy giờ cả người mới trở nên nhẹ nhàng hơn chút.

Sau khi lên tàu, phải trải qua một cuộc chiến tranh giành chỗ ngồi, Trương Thiên với mái tóc rối bù, ghen tị nhìn bọc đồ của Triệu Tùng, đối phương mang theo quá ít, ngoại trừ quần áo để thay và chăn thì không mang thêm gì cả.

Đáng tiếc ghen tị cũng vô ích, điều duy nhất cô có thể làm là trông chừng bọc đồ của mình, tránh để bị người khác lấy mất.

Hầu hết những người trên tàu đều là cán bộ lãnh đạo đi công tác, người dân ở dưới quê như Trương Thiên cũng không có nhiều.

Đến giờ ăn, Trương Thiên lấy ra trứng luộc nước trà mà buổi sáng cô đã luộc chín trước khi ra khỏi nhà.

Trương Thiên chia cho mỗi người một quả, ngoài ra còn có một hộp cơm với dưa muối, xin nhân viên phục vụ vài ly nước ăn cùng với bánh bao chay nguội, một bữa cơm đã giải quyết xong như thế.

Đồ ăn của mấy người họ đều do Trương Thiên quản lý, để an toàn, Trương Thiên trực tiếp đặt nó vào bên trong không gian siêu thị, đến giờ ăn mới lén lút lấy ra.

Vì vậy, mấy ngày nay, bánh bao chay mà mấy người họ ăn cũng không hề thay đổi vị, vẫn mềm và dai như bánh mới.

Sau hành trình dài bốn ngày, cả ba cuối cùng cũng đã đến nơi.

Nhà ga Ma Đô rất lớn, theo nguyên tắc đi theo đám đông, nhóm Trương Thiên đi theo những người khác rẽ trái rẽ phải, chẳng mấy chốc đã tìm được lối ra.

Việc đầu tiên cần làm sau khi đến nơi là tìm một nhà khách.

Không giống người Ma Đô đời sau, thái độ của người Ma Đô mà Trương Thiên gặp lúc này thật sự rất thân thiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.