Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 213



Trương Thiên mặt không đổi sắc, ném chiếc khăn lông vào trong chậu, sau đó cô nói vọng vào trong phòng:

“Ông nội ơi, cháu không thể ở ngôi nhà này được nữa, ông có thể giúp cháu xây một ngôi nhà khác, tách biệt với mọi người trong nhà không ạ? Cháu sẽ trả tiền ạ!”

Nếu mẹ cô không chịu hiểu thì thôi vậy.

DTV

Mẹ cô giống như bị mắc kẹt trong thế giới của bà ấy, hoàn toàn không thể chấp nhận những việc không phù hợp với quan điểm của bản thân.

Thay vì lãng phí thời gian vào những cuộc tranh cãi vô nghĩa, tốt hơn hết là nên chuyển ra ngoài, như vậy cuộc sống cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Trương Thiên vừa nói ra những lời này, sắc mặt của mọi người trong gia đình đột nhiên thay đổi.

“Nhóc Thiên à, mặc dù mẹ cháu có hơi nóng vội, nhưng cháu cũng đừng nên trực tiếp dọn ra ngoài như vậy. Đợi mẹ cháu bình tĩnh lại, cháu với mẹ thử thương lượng lại một lần nữa xem sao?”

Bà nội Vương Nhã Tĩnh nắm lấy tay Trương Thiên, nhẹ giọng an ủi cô.

Trương Thiên lắc đầu, nhìn về phía mẹ Chung Quyên đang viết rõ chữ không hài lòng ở trên mặt:

“Bà cảm thấy mẹ cháu sẽ nghe vào tai những lời cháu nói ạ?”

Vương Nhã Tĩnh không nói nên lời.

“Hai mẹ con bình tĩnh lại đi, hai ngày nữa nhà chúng ta sẽ bàn bạc lại chuyện này, có được không?”

Trương Đại Ngưu có chút đau đầu, yên lặng hai ngày, nói không chừng hai mẹ con cũng đã suy nghĩ kỹ, sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.

Trương Thiên thản nhiên gật đầu:

“Nếu mẹ cháu vẫn một mực như vậy – vẫn nhất quyết bắt cháu đi xem mắt, vậy cháu cũng sẽ giữ nguyên quan điểm của mình là dọn ra khỏi nhà ạ.”

Chẳng qua dựa theo thái độ của mẹ cô hiện giờ, để bà ấy đồng ý với suy nghĩ của cô thì đúng là có hơi khó.

Trương Vệ Quốc vẻ mặt ủ rũ, kéo vợ trở về phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm.

“Mấy năm nữa con gái mới kết hôn cũng không phải chuyện gì to tát. Hơn nữa đây cũng chỉ là suy nghĩ tạm thời của con bé thôi. Sao bà cứ phải làm ầm ĩ lên như vậy chứ?”

“Ông không hiểu đâu, thanh xuân của con gái cũng chỉ có mấy năm thôi, già quá thì khó lấy chồng. Tôi là mẹ nó, chẳng nhẽ tôi lại đi hại nó hả?”

“Vậy thì bà cũng không thể giấu con gái mình, lừa nó đi xem mắt được. Bà làm như vậy là sai rồi!”

“Tôi cũng chỉ là vì muốn tốt cho nó. Nếu tôi không làm như vậy, liệu con bé có chịu đi gặp người ta không?”

Giọng nói của hai người dần dần nhỏ đi, trong lòng Trương Thiên càng ngày càng nặng nề.

Cảm giác không thể giao tiếp này thực sự rất ngột ngạt.

Nếu không phải mẹ đối xử vô cùng tốt với cô trong hai năm qua, thì có lẽ lúc này cô đã trực tiếp dọn ra khỏi nhà rồi.

Chỉ là bà ấy thật sự quá tốt, khiến cô không thể nào nói nặng lời, chỉ có thể kìm nén sự khó chịu của bản thân ở trong lòng.

Thật khó chịu!

Xem ra mẹ không hề có ý định hối cải, nghĩ thôi cũng biết, nếu còn tiếp tục ở lại trong nhà, tình trạng này vẫn sẽ tiếp tục tái diễn.

Cô bắt buộc phải dọn ra khỏi nhà!

Sau khi máy móc được vận chuyển đến, ngày hôm sau liền đưa vào sử dụng.

Trương Thiên còn tới xưởng cơ khí để nhờ người ở đó chỉ dậy, đầu tiên cô thử thao tác qua một lượt, tiếp đó để những người trong xưởng gia công cũng thử một phen, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì, bấy giờ mới đẩy nhanh tiến độ, để hai chiếc máy hoạt động cùng một lúc.

Chưa đầy nửa giờ, bọn họ đã đóng được 250 chai sữa dê.

Trương Thiên chọn ngẫu nhiên một vài chai để kiểm tra, sau khi xác nhận không xảy ra tình trạng rò rỉ, cô mới yên tâm đóng vào trong thùng rồi đưa tới hợp tác xã cung tiêu.

Những chai sữa này đã được đóng bằng máy đóng nút chai hút chân không bán tự động, giá thành đương nhiên sẽ phải cao hơn giá cũ.

“Chủ nhiệm Mạnh xem thử lô sữa dê chúng tôi đóng gói lần này đi ạ. Chúng tôi đã sử dụng công nghệ đóng nút chai giống như ở trạm sữa, không chỉ đảm bảo sữa dê trong chai không chảy ra ngoài mà còn giữ được độ tươi lâu hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.