Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 218



Nếu đã muốn mua ngói để lợp, vậy thì mua nhiều một chút.

Trương Thiên định cũng sẽ lợp ngói cho căn nhà mới xây của mình, như vậy cũng không cần lo lắng trong lúc ngủ sẽ có côn trùng trên mái nhà rơi xuống giường.

Có lẽ căn nhà ngói mới xây đã thu hút sự chú ý của các đội viên, chưa qua hai ngày đã có người đến hỏi Trương Đại Ngưu là mua ngói ở đâu, họ cũng muốn mua.

DTV

“Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện mua ngói vậy?”

Trương Đại Ngưu nghi hoặc hỏi.

Trương Cốc Mãn cười ha ha, xoa xoa tay, ngượng ngùng nói:

“À là do bây giờ trong tay có tiền, đúng lúc gia đình cháu định xây một căn nhà mới cho cháu và hai anh em. Cháu thấy căn nhà ngói bên xưởng sữa đẹp quá, nên cũng muốn xây một căn nhà ngói.”

Nếu không phải do gạch xanh quá đắt thì anh ấy còn muốn xây một căn nhà ngói gạch xanh!

Trương Đại Ngưu cười lớn, vui vẻ nói:

“Không thành vấn đề.”

Đại đội có thể ngày càng phát triển tốt hơn cũng chính là mong muốn của ông.

Ngày hôm sau lại có thêm vài người đến, cũng là để hỏi mua ngói.

Trương Đại Ngưu lần này không hỏi nhiều mà trực tiếp nói ra thông tin.

Ở bên kia, Trương Thiên đang dắt Tiểu Tuyết đi tuần tra trại chăn nuôi thì bất ngờ gặp phải một mối nguy chưa từng có.

Thậm chí còn suýt mất mạng.



Xưởng sữa vẫn là nhà đất sét, trên nóc nhà lợp ngói, tường và sàn bên trong được lát xi măng.

Khi Trương Thiên dẫn Tiểu Tuyết chạy đến xưởng sữa, đúng lúc trông thấy công trình cuối cùng được hoàn thành.

Thợ xây của đại đội không cho người khác đi vào, anh ấy cũng không muốn mình lại phải trát lại một lần nữa.

“Mau ra ngoài, đợi xi măng bên trong khô hẳn rồi hẵng vào!”

Trương Thiên không còn cách nào khác, chỉ đành dắt Tiểu Tuyết trở về chại chăn nuôi.

Bộ lông đen ban đầu của Tiểu Tuyết giờ đã chuyển sang màu xám đen, nhờ được chủ nhân lén cho ăn thêm mấy bữa phụ, bộ lông của nó càng thêm bóng bẩy mượt mà, sờ lên có cảm giác như tơ lụa.

Tiểu Tuyết đầu báo não hổ, thân hình khỏe mạnh, đôi chân dài đẹp, có thể nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào cao, là chị cả trong đàn chó của đại đội.

Nhưng khi ở bên Trương Thiên, nó lại dịu ngoan như một con cừu nhỏ, thường xuyên được cô đưa đi kiểm tra tình hình ở cơ sở chăn nuôi.

Cơ sở chăn nuôi nằm bên cạnh trại chăn nuôi, đồng thời liền kề khu sinh hoạt và xưởng sữa, chủ yếu chăn nuôi bò sữa và dê sữa, về sau con con được sinh ra sẽ dần lấp đầy nơi này.

Vừa tới cơ sở chăn nuôi, đã thấy Triệu Tùng ở bên trong đang xách xô nước đổ vào máng nước trước hàng rào cho bò sữa dê sữa.

“Sao hôm nay anh lại tới đây làm việc vậy?”

Trương Thiên bước vào, vẻ mặt khó hiểu.

Triệu Tùng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, cười nhạt nói:

“Em gái tôi không thoải mái, không đến được, nên tôi giúp nó làm hai ngày.”

Hóa ra là như vậy! Trương Thiên hiểu ra.

Triệu Quế có lẽ là đến tháng, chuyện này cũng rất bình thường.

Trương Thiên bước tới, thuận tay cầm một xô nước khác đổ vào máng của dê sữa bên cạnh.

Ở trước cửa cơ sở chăn nuôi có 4 lu nước lớn, buổi chiều mỗi ngày do người chăn nuôi gánh nước từ giếng ở khu sinh hoạt, mang vào trong bếp đun sôi lên rồi để nguội, sau đó mới đổ vào trong lu.

Thời tiết dạo này đã càng lúc càng lạnh hơn, hàng ngày còn cần phải pha nước đun sôi với nước lạnh cho bò dê uống.

Để bò dê uống nước quá lạnh, chúng cũng sẽ không thoải mái, tốt nhất nên giữ nhiệt độ nước ở khoảng 20 độ C.

Vì vậy mùa đông cho gia súc uống nước cũng không phải là một việc dễ dàng.

Nhân lúc bò sữa dê sữa đang uống nước, Trương Thiên và Triệu Tùng bước qua hàng rào, dọn phân ở trong góc tường ra.

Mới dọn được một nửa, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng Tiểu Tuyết sủa điên cuồng.

“Gâu gâu gâu! Gâu! Gâu gâu!”

Trương Thiên cau mày, vội vàng tháo găng tay rồi chạy ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.