Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 220



Đôi mắt của Trương Thiên hơi trầm xuống, trâu cày là tài sản quan trọng của đại đội, bây giờ lại bị đàn sói đó cắn c.h.ế.t một con, các đội viên chắc chắn là rất hận mấy con sói hoang đó.

Cô phải nhanh chóng qua đó xem xét tình hình.

Dê được nhốt trong chuồng dê, bò được ngăn cách bằng hàng rào trong chuồng bò, những loài gia súc khác cũng tương tự.

Chỗ hàng rào gần cửa có một con trâu cày bị cắn chết, một phần thịt trên bụng đã bị ăn sạch.

Trên hàng rào còn có một vệt màu đỏ tươi, những con gia súc khác bị nhốt đều đang vô cùng sốt ruột lao đầu vào hàng rào, muốn chạy ra ngoài.

Chúng thật sự đã bị dọa sợ.

Trương Thiên thở dài, nói với người của đội dân binh:

“Trước hết hãy chuyển con trâu này ra ngoài và chia cho mọi người ạ.”

“Được!”

Tuy vô cùng đau lòng vì đã có một con trâu cày bị cắn chết, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, một con trâu lớn như vậy, cũng không thể lãng phí được.

Về đến nhà, Trương Thiên bèn kể cho ông nội nghe về chuyện sói hoang tập kích trại chăn nuôi ngày hôm nay, dẫn tới sự nghi hoặc của đối phương.

“Đại đội chúng ta những năm qua chưa bao giờ có nhiều sói hoang chạy đến đây như vậy. Không biết đàn sói này đến từ đâu nhỉ?”

Ông nói với vẻ mặt khó hiểu.

Vấn đề này có lẽ chỉ có chính những con sói kia mới biết.

Để bảo vệ tài sản của đại đội, Trương Đại Ngưu đã bảo người của đội dân binh chú trọng tuần tra xung quanh trại chăn nuôi trong những ngày này để phòng những con sói hoang đó tấn công gia súc một lần nữa.

Trương Thiên cũng đưa Tiểu Tuyết đến cơ sở chăn nuôi bò dê sữa, bên này là ưu tiên hàng đầu, tuyệt đối không thể để lũ sói hoang đó đắc thủ!

Mấy ngày đầu gió yên biển lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Lại qua một khoảng thời gian, ngoại trừ Tiểu Tuyết thỉnh thoảng sủa vài tiếng, Trương Thiên vừa nghe thấy liền cầm s.ú.n.g lao tới, đáng tiếc, không hề ra phát hiện bóng dáng của những con sói hoang đó.

Chuyện này vẫn luôn tiếp diễn cho đến Tết, Trương Thiên cũng không nhìn thấy bóng dáng của đàn sói thêm lần nào nữa.

DTV

Có lẽ là đã rời khỏi đây, đi vào núi sâu để trú đông.

Chuyện sói hoang tạm thời trôi qua, căn nhà mới của Trương Thiên cũng đã xây xong.

Cô cũng thành công dọn vào căn nhà mới thuộc về mình.

Xây nhà tổng cộng tốn 30 tệ, phần lớn chi phí dùng vào việc mua ngói, mà phần còn lại thì tiêu vào vấn đề cơm nước.

Khi căn nhà được xây xong, các đội viên đến giúp đỡ đều có chút lưu luyến không nỡ.

“Thím ơi, khi nào nhà thím lại xây nhà mới ạ? Đến lúc đó cháu nhất định sẽ đến giúp nhà thím!”

“Cháu cũng thế! Đến lúc đó chỉ cần cơm nước vẫn làm như lần này là được ạ!”

“Món thím nấu ăn ngon lắm ạ, mỗi ngày đều có một bữa thịt! Vợ cháu còn nói tháng này cháu đi làm việc, thế nhưng đã béo lên rất nhiều!”

“Anh cũng thế à? Vợ tôi cũng nói vậy!”

“Sao mà không béo lên được chứ? Mỗi ngày đều có thịt để ăn, dầu muối cũng rất đầy đủ, cũng chỉ có nhà đại đội trưởng mới không tiếc nấu cho chúng ta như vậy!”

“Đúng vậy, lần trước tôi đi xây nhà giúp nhà ba mẹ vợ, không phải đậu phụ hầm thì là củ cải hầm, thức ăn chính thì là khoai lang và khoai tây, ăn mấy món đó thì lấy đâu ra sức mà làm chứ.”

“…”

Trương Đại Ngưu tức giận trừng mắt nhìn đám thanh niên trước mặt.

“Nhà chúng tôi làm gì có nhiều nhà để xây như vậy! Mọi người mau về đi!”

Mấy thanh niên bèn xô đẩy nhau vui vẻ trở về nhà.

Trương Thiên ôm chăn bông của mình từ trong phòng ra, đi sang nhà bên cạnh.

Trương Đại Ngưu gọi cô lại và nói:

“Nhóc Thiên, cháu nhớ đốt giường sưởi, không buổi tối lại bị lạnh đấy.”

“Cháu biết rồi ạ!”

Trương Thiên nói xong bèn vui vẻ chạy về phía căn nhà mới.

Trương Đại Ngưu lắc đầu, quay người chuẩn bị vào nhà, sau đó ông liền nhìn thấy Tiểu Tuyết đang ngậm một con thỏ ở trong miệng.

Nó chạy tới trước mặt ông, đặt con thỏ xuống, sau đó không ngừng vẫy đuôi.

Trương Đại Ngưu: “…”

Chó của nhà lại còn biết bắt cả thỏ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.