Có người khiếp sợ trước sự uy nghiêm nhiều năm của ông, vô cùng nghe lời mà rời đi, có người thì mặt dày khóc lóc om sòm thử ăn vạ để có thể lấy được một suất.
Trong đó người vô lý nhất là Hoàng Phượng Tiên, người đàn ông mà bà ta kết hôn là họ hàng xa của nhà họ Trương, nhưng lại là kiểu họ hàng xa đến mức đã hơn chục năm không liên lạc gì cả.
Nhưng Hoàng Phượng Tiên lại tỏ ra vô cùng tự tin với mối quan hệ đó.
“Hai nhà chúng ta thật sự là họ hàng, năm đó nếu không phải chồng tôi cho ông một chiếc bánh bao chay, liệu ông có sống được đến bây giờ không?”
Bà ta tự tin nói.
“Tôi cũng không cần gì nhiều, cho tôi một suất và cho con trai tôi một suất là được.”
Trương Đại Ngưu tức giận đến mức cười mỉa nói:
DTV
“Năm đó bà cũng dùng lý do này để lấy đi bao nhiêu lương thực ở trong nhà tôi, giờ lại muốn trò cũ làm lại, đòi lấy suất làm việc ở xưởng sữa?”
“Đừng có mơ tưởng hão huyền nữa!”
Ông quay người định đóng cửa thì lại bị Hoàng Phượng Tiên vốn đang nằm dưới đất khóc lóc om sòm túm lấy ống quần.
“Chồng tôi đã cứu mạng ông đấy, mấy chục cân lương thực có thể so sánh với mạng của ông sao?”
Bà ta bò dậy, chen chân vào khe cửa.
“Ông yên tâm, chỉ cần cho tôi suất làm việc ở xưởng sữa, nhà tôi sẽ coi như ông đã trả hết công ơn cho chồng tôi!”
Trương Đại Ngưu không tin, ông không chút do dự lắc đầu:
“Bà đã dùng lý do này lấy đi bao nhiêu đồ trong nhà tôi rồi, bản thân bà đã từng đếm chưa?”
“Năm tôi vừa lên làm đại đội trưởng, bà tới nhà tôi kêu tôi phải báo ơn, tôi đã đưa cho bà 10 tệ, mà 10 tệ của mười mấy năm trước là con số lớn đến mức nào chứ!”
“Sau này tới thời kỳ khó khăn nạn đói triền miên, bà tổng cộng đã lấy của nhà tôi 25 cân lương thực, đó cũng là lương thực cứu mạng nhà tôi, kể từ lúc đó tôi đã không còn nợ gì nhà bà nữa rồi!”
“Lúc đầu chồng bà quả thật cho tôi một chiếc bánh bao chay, nhưng chiếc bánh bao đó là ông ấy tự mình vứt đi không ăn nữa, tôi cũng chỉ là nhặt lên ăn thôi.”
“Dù chiếc bánh bao kia thật sự đã cứu mạng của tôi, nhưng những thứ tôi đưa cho bà cũng đủ để trả ơn cứu mạng rồi!”
“Bà đi về đi!”
Trương Đại Ngưu nghiêm nghị nói xong, bèn đẩy chân của Hoàng Phượng Tiên ra khỏi cửa, rồi dùng sức đóng cửa lại, dù cho đối phương chửi mắng như thế nào cũng không trả lời.
Khi Trương Thiên nghe nói về sự việc này, ấn tượng của cô đối với Hoàng Phượng Tiên đã giảm xuống dưới đáy.
Chồng của bà ta cũng không phải là thứ tốt lành gì, để vợ làm người tiên phong, bản thân thì núp ở phía sau, chuyện xấu đều để Hoàng Phượng Tiên làm, còn ông ta chỉ phụ trách làm người tốt.
Đúng là buồn nôn!
Trương Thiên nhìn danh sách mà gia đình Hoàng Phượng Tiên đăng ký, cầm bút định gạch bỏ, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô đã từ bỏ ý định này.
Đang ở giai đoạn đăng ký, không nên gạch bỏ một cách tùy tiện, đợi đào tạo xong, trong lúc thi thì đánh trượt đối phương là được.
Không cần thiết phải đưa điểm yếu cho người khác.
Ngày hôm sau đại đội bắt đầu tổ chức khóa đào tạo.
Trương Thiên dạy toàn bộ công việc ở xưởng sữa cho mọi người: từ khâu cho ăn, lấy sữa, đến khâu chế biến rót sữa tươi, cuối cùng là đóng chai vận chuyển, toàn bộ quy trình đều được dạy qua một lượt.
“Sáng nay chủ yếu là để mọi người làm quen với quy trình và nội dung công việc chính trước. Buổi chiều sẽ bắt tay vào thực hành. Còn kỳ thi diễn ra vào ngày mốt, chủ yếu sẽ kiểm tra những nội dung đã dạy trong mấy ngày nay.”
“Vào hôm thi, mấy nhân viên cốt cán của chúng tôi sẽ chấm điểm từng quy trình của mọi người. Cuối cùng sẽ tổng điểm lại rồi chia đều để lấy điểm trung bình. Và những người có điểm cao nhất sẽ trở thành công nhân ở xưởng sữa.”