Đội viên ở xung quanh lập tức cười lớn, nhìn Hoàng Phượng Tiên với ánh mắt chế nhạo và khinh thường.
Vào một dịp quan trọng như kỳ thi, lại còn dám trộm đồ của tập thể, đúng là không biết xấu hổ!
Trương Thiên thở dài, tiếp tục nói:
“Ở phần đóng gói, bà tổng cộng phải đóng nút chai và dán nhãn năm chai sữa, nhưng trong đó đã có bốn chai không được đóng nút kỹ, để sữa chảy ra ngoài. Việc dán nhãn bà cũng không làm đúng, trong đó có hai chai bị dán ngược. Cách thắt nơ cũng có vấn đề, chúng tôi yêu cầu một chiếc nơ đẹp dễ tháo, nhưng bà lại thắt ra một kiểu khác.”
“Vấn đề vận chuyển thì càng khỏi phải nói, do bà dùng sức quá mạnh nên đã làm vỡ một chai sữa. Do xảy ra hư hỏng trong quá trình thi nên tôi cũng không yêu cầu bà phải bồi thường.”
Cô đóng quyển sổ trong tay lại, cười như không cười nhìn về phía Hoàng Phượng Tiên.
“Việc bà thi trượt thực sự không phải vấn đề của tôi, hoàn toàn là do bản thân bà vô dụng!”
Hoàng Phượng Tiên nghiến răng, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Thiên, giống như hận không thể biến thành một con hổ nhào tới cắn c.h.ế.t cô.
Trong số những đội viên đứng ở gần đó, những người có thù oán với Hoàng Phượng Tiên bắt đầu lên tiếng chế giễu.
“Bà Hoàng à, nếu để con dâu bà đến thi, nói không chừng còn có thể thi đỗ, ai bảo bà tự mình đến đây thi chứ, cũng không tự soi gương xem bản thân là hạng người gì? Đúng là c.h.ế.t cười mà!”
“Lúc bà ta còn trẻ đã như vậy rồi, nếu không phải vì bà ta tắm bên sông, bị chồng bà ta nhìn thấy thân thể, thì một kẻ lười biếng như bà ta sao có thể lấy được chồng chứ!”
“Chồng bà ta thật đáng thương, cưới phải một người vợ như vậy”.
“…”
Trương Thiên cũng không ngăn cản mọi người thảo luận.
Tiếng bàn tán càng lúc càng nặng lời, Hoàng Phượng Tiên chịu không nổi, lập tức đẩy mọi người ra rồi chạy đi.
“Mọi người giải tán thôi.”
DTV
Đám đông dần dần giải tán, 8 người đã xuất sắc vượt qua kỳ thi vui vẻ điền vào đơn nhận chức.
Họ nhận áo khoác đại diện cho công nhân xưởng sữa, tìm được tủ riêng thuộc về mình, sau đó lập tức trở về nhà để báo tin vui.
Sau khi tuyển thêm công nhân mới, xưởng sữa cũng dần đi vào quỹ đạo.
Vốn lúc đầu mọi người việc gì cũng phải làm, nhưng bây giờ sau khi phân công rõ ràng, mỗi người chỉ cần đảm nhiệm phần việc của mình, tiến độ cũng vì thế mà nhanh hơn rất nhiều.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, ngày bò sữa sinh con mà Trương Thiên luôn lo lắng cuối cùng cũng đến.
Đây là lần đầu tiên con bò sữa này sinh con, không có kinh nghiệm, may là Trương Thiên đã theo học Đường Quyên ở trang trại bò sữa một thời gian dài, có thể nói là không ngừng học hỏi để có thể xử lý những tình huống bất ngờ xảy ra.
Với sự giúp đỡ của cô, con bò sữa số một suôn sẻ sinh ra con bê con số hai.
May mắn nhất là, con bê được sinh ra là một con cái, đợi qua hai, ba năm nữa, nó sẽ trưởng thành, tiếp tục sinh sản và sản xuất sữa giống như mẹ nó.
Ngoài bò sữa ra, những con dê sữa đang mang thai cũng bắt đầu sinh con.
Mấy ngày nay Trương Thiên bận đến tối mắt tối mũi, một vài thời điểm sẽ có hai con - thậm chí là ba, bốn con dê sữa sinh con cùng một lúc!
May mắn là trong số những người bị đưa xuống có một ông lão tên là Dư Nguyên Trung, ông ấy rất giỏi trong việc chăn nuôi dê.
Trương Thiên ôm lấy dê con, sức cùng lực kiệt, nhưng ông lão vẫn còn sức cho dê mẹ ăn cỏ khô và uống nước.
Trong mắt cô không khỏi xuất hiện một tia tò mò:
“Ông Dư ơi, trước đây ông đã từng nuôi dê ạ? Tại cháu thấy ông biết đỡ đẻ cho dê cái!”
Vừa rồi có một con dê mẹ sinh con, nhưng chân lại ra trước.
Trương Thiên đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể khiến nó thuận lợi sinh con, lúc đó cô thật sự vô cùng sốt ruột!
May có Yến Vũ Hoa đi qua nhìn thấy, bèn gọi Dư Nguyên Trung tới giúp đỡ.