Thợ điện vẫn đang sửa sang lại đường dây điện, họ thấy nhiều biết rộng, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tivi, nên thái độ vô cùng thờ ơ.
Lúc đầu cũng chỉ liếc nhìn một chút, sau đó bèn dốc hết sức làm việc, chưa đầy hai giờ đã xử lý xong mạch điện của nhà họ Trương.
Trương Thiên tiễn mấy người thợ điện đến nhà tiếp theo, trên đường trở về nhà lại tình cờ gặp được người đưa thư.
“Đồng chí Trương Thiên, nhà cô có thư tín!”
Người đưa thư dừng lại bên cạnh Trương Thiên, cẩn thận lấy từ trong túi đeo chéo ra một lá thư, đồng thời còn lấy ra một cuốn sổ để Trương Thiên ký tên xác nhận.
Trương Thiên nhìn người gửi, là anh Cả, khóe miệng hơi nhếch lên, có lẽ là chị dâu Cả sinh rồi.
Sau khi tiễn người đưa thư đi, Trương Thiên bèn mang theo lá thư trở về nhà, phòng khách vẫn vô cùng đông đúc, đến cả mẹ cũng chạy tới góp vui.
Trương Thiên lắc đầu, mang lá thư đi tìm bà nội Vương Nhã Tĩnh, mở phong bì, hai người cùng nhau đọc nội dung bên trong.
Bên trong có tổng cộng ba tờ giấy, vì nghĩ đến ông bà, khi viết thư anh Cả đã cố ý viết chữ thật to, vì vậy nội dung trên ba tờ giấy thực ra cũng không nhiều lắm, loáng cái đã đọc hết.
Vương Nhã Tĩnh trông rất vui vẻ, nhưng cũng có chút buồn rầu, bà chậm rãi đặt lá thư xuống, nói:
“Chị dâu Cả của cháu sinh con trai, nhưng không có sữa, chỉ có thể mua sữa bột cho con ăn.”
“Hai anh chị ở Ma Đô, mua sữa bột chắc cũng dễ thôi ạ.”
Trương Thiên gấp tờ giấy viết thư lại rồi nhét vào trong phong thư, trong lòng cảm thấy mừng thay cho chị dâu Cả.
Tuy nhiên, nếu chị dâu Cả cứ luôn không có sữa, vậy thì chẳng phải cháu cô sẽ luôn dùng sữa bột sao?
Mà sữa bột lại là một thứ không hề rẻ, cô nghĩ đến hai kệ sữa bột trong siêu thị, trong lòng băn khoăn không biết nên dùng lý do nào hợp lý để lấy nó ra.
Đột nhiên, đôi mắt Trương Thiên sáng rực lên, trong đầu lóe lên một ý tưởng.
Nhà mình có sữa dê, trực tiếp biến sữa dê thành sữa bột không phải là được rồi sao?
Sau này sản lượng sữa dê nhiều lên, còn có thể phát triển sữa bột thành sản phẩm mới.
Cô mở tay trái ra, tay phải nắm thành nắm đ.ấ.m đấm xuống tay trái, cứ quyết định như vậy đi!
“Bà nội ơi, cháu có chút việc muốn tới xưởng sữa một chuyến, buổi trưa ăn cơm không cần gọi cháu đâu ạ, chỉ cần chừa lại cho cháu một phần là được.”
Trương Thiên đứng dậy đi giày, mặc thêm áo khoác, đeo túi của mình lên.
“Bé ngoan à, bên ngoài đường trơn, cháu đạp xe chậm chút, phải chú ý an toàn đấy!”
Vương Nhã Tĩnh đứng ở cửa cẩn thận dặn dò.
Trương Thiên quay lại vẫy tay với bà, cười toe toét:
“Cháu biết rồi ạ, bà yên tâm đi!”
Cô đạp xe một mạch đi đến xưởng sữa.
Toàn bộ sữa của xưởng sữa đã được gửi đến hợp tác xã cung tiêu, Trương Thiên suy nghĩ một lúc rồi quay người xách thùng sữa đi đến bên cạnh con dê sữa.
Trước hết cô dùng khăn ấm để lau vị trí muốn vắt sữa, tiếp theo dùng ngón tay hơi ấn nhẹ, sữa dê ngay lập tức chảy ra.
Vì buổi sáng đã vắt một lần, lúc này Trương Thiên vắt sữa của 10 con dê, sữa ở trong thùng mới có độ dày bằng đốt ngón tay.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Xách thùng trở lại xưởng sữa, phân xưởng sản xuất được mấy người Trương Tiểu Mai quét dọn rất sạch sẽ.
Cô rửa sạch tay một lượt, sau đó xách thùng sữa ra phía sau bếp bắt đầu đun nóng sữa.
Theo suy đoán của cô, đầu tiên phải đun nóng sữa để làm bay hơi hơi nước ở trong sữa, sau đó sấy khô và nghiền thành sữa bột.
Tuy nhiên, thực tế lại không như Trương Thiên dự tính.
DTV
Cuối cùng, thứ cô nhận được thay vì nói là sữa bột, chi bằng nói là những cục sữa mềm như đường vậy.
Trương Thiên do dự một lúc rồi quyết định cắt những cục sữa lớn đã làm được thành những cục kẹo sữa nhỏ.
Xem ra cách này không được rồi, vẫn phải đến trạm sữa học một chút.
Tuy nhiên, liệu nhân viên ở trạm sữa trên huyện thành có biết cách làm ra sữa bột hay không?