Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 235



Một nam đồng chí cao gầy ở khu đóng gói không chút khách khí sai bảo Lý Lệ Hồng, điều kỳ lạ là những người bên cạnh như thể đã quá quen với chuyện này.

Nhìn thấy Lý Lệ Hồng phải qua đó, Trương Thiên vội vàng kéo cô ấy lại, nhỏ giọng hỏi:

“Anh ta là người yêu của chị ạ? Nếu không sao lại sai bảo chị như thế?”

Thái độ hống hách như vậy, khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái.

Lý Lệ Hồng liếc nhìn nơi đó, thở dài một hơi, sau đó mới nhỏ giọng trả lời:

“Chú ruột anh ta chính là chủ nhiệm phân xưởng của chúng ta. Nếu không nhờ có mối quan hệ này, làm sao một người chưa học xong cả tiểu học như anh ta có thể được nhận vào đây chứ?”

Hóa ra là con ông cháu cha, Trương Thiên hiểu ra.

“Hôm qua chị đã dạy hết cho em những bước cơ bản rồi, chỉ cần em làm đúng theo các bước thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Lý Lệ Hồng nói xong, bèn đi đến vị trí làm việc của cháu trai chủ nhiệm, bắt đầu đóng gói sữa bột.

Nếu đối phương đã nói như vậy rồi, mình cứ làm theo là được.

Trương Thiên dựa theo những nội dung mình đã học được rồi thực hành từng bước một, chẳng mấy chốc, sữa bột màu trắng vàng đã được nghiền ra từng chút một, rơi xuống tấm bảng hứng bên dưới.

Toàn bộ quá trình đều vô cùng trôi chảy, không hề xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Đợi đến khi cháu trai của chủ nhiệm trở lại phân xưởng sản xuất lần nữa, anh ta lại tiếp tục kiếm chuyện.

DTV

Bên cạnh máy sấy rất nóng, Trương Thiên đứng một lúc, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô khẽ cau mày, do dự hai giây, sau đó cởi cúc phía trước áo bông ra, bên trong là một chiếc áo len dày ôm sát cơ thể.

Cháu trai chủ nhiệm vừa hút thuốc xong quay lại phân xưởng, liếc mắt một cái đã để ý tới bên này.

Ngoại hình của Trương Thiên vốn rất đẹp, khi cô mới đến đây, cháu trai của chủ nhiệm đã phát hiện ra điều này.

Bây giờ lại nhìn thấy Trương Thiên cởi áo bông ra, anh ta lập tức rục rịch manh động.

“Người mới đúng không, anh thấy em trông cũng khá xinh đẹp, chắc lớn tuổi hơn Lý ‘Mập’ nhỉ, có muốn hẹn hò với anh không?”

Khóe miệng Trương Thiên co giật, ánh mắt của đối phương khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Cô bèn cười khẩy, chậm rãi nói:

“Tôi biết là của anh nhỏ nên mới muốn chứng minh là mình lớn. Nhưng như vậy không tốt đâu, cứ muốn chứng minh mình lớn sẽ chỉ gây hại cho anh thôi!”

Trương Thiên vừa nói dứt câu, phân xưởng rơi vào im lặng c.h.ế.t chóc.

Hai giây sau, có người mới phản ứng lại.

“Ha ha ha ha!”

“Miệng của đồng chí Trương Thiên ghê gớm thật đấy, tôi chưa bao giờ nghĩ tới còn có cách chửi người như vậy!”

“Nhưng một cô gái chưa chồng như cô ấy, sao có thể nghĩ đến mấy thứ đó chứ?”

“Có gì lạ đâu? Người ta ở nông thôn mà, mấy bà cô ở dưới quê nói chuyện ghê gớm lắm. Lần trước tôi về quê đã được tận mắt chứng kiến rồi! Ngay cả một người đã lấy chồng được tám năm như tôi cũng phải đỏ mặt! “

“Về sau nếu còn nghe được mấy lời giống như vậy thì nhớ kể cho tôi với nhé!”

“…”

Trương Thiên rất bình tĩnh, mấy lời này có là gì đâu, cư dân mạng thế hệ sau này còn ghê gớm hơn.

Mấy lời cà khịa của bọn họ không những không trùng lặp, còn bao hàm cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đến một câu chửi tục cũng không có.

Cô cũng chỉ lấy ra dùng một chút mà thôi.

Cháu trai chủ nhiệm lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi hiểu ra, anh ta lập tức đỏ bừng cả mặt, khiến khuôn mặt mọc đầy mụn càng trở nên nổi bật hơn.

“Cô đừng ỷ vào việc tôi cho cô mặt mũi mà tùy ý cắn càn!”

Cháu trai chủ nhiệm vô cùng tức giận nói.

Trương Thiên liếc nhìn anh ta, quay người gạt sữa bột vừa được nghiền vào trong túi.

Vừa gạt vừa nói một cách tự nhiên:

“Khuôn mặt tôi đã đủ xinh đẹp rồi, không cần anh cho tôi mặt mũi đâu, bản thân anh giữ lại dùng đi. Không cần cảm ơn, cứ coi như tôi tặng cho anh. Dù sao thì mặt dày không phải ai cũng có đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.