Còn nhiều thời gian như vậy, chỉ ngồi chờ ở nhà khách thôi thì thật sự quá đáng tiếc.
Trương Thiên suy nghĩ một chút, quyết định ra ngoài đi đến hợp tác xã cung tiêu.
Hợp tác xã cung tiêu ở trên thành phố có nhiều loại mặt hàng hơn, cô đi dạo hai vòng, cuối cùng mua được hai bịch bánh quy Kim Kê, hai quả chuối, hai đôi giày trắng, một chiếc gương, một hộp bóng đèn pin và hai lon đào vàng.
Những thứ này hợp tác xã cung tiêu ở huyện thành cũng có, nhưng nguồn cung vô cùng khan hiếm, rất khó để mua được.
Nếu đã nhìn thấy, vậy thì mua luôn cho rồi.
Chẳng qua đi đường cầm nhiều đồ như vậy thật sự rất nặng, Trương Thiên bèn đặt bóng đèn và đồ hộp vào trong không gian, chỉ chừa lại vài thứ khá nhẹ để xách.
Trương Thiên vừa nghĩ đến buổi chiều mình sẽ được về nhà, tâm trạng vốn còn có chút khó chịu lúc này đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
DTV
Cô bước chân nhẹ nhàng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hai người xông tới chặn ở đầu ngõ, nhìn cô với ý đồ xấu xa.
Trương Thiên giật thót, trong đầu lập tức xẹt qua một bóng người, cô bèn quay người nhìn về phía sau.
Quả nhiên.
“Là anh? Chu Cóc!”
Cô lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Chu Cóc vô cùng u ám, ánh mắt nhìn về phía Trương Thiên như một con rắn độc nham hiểm đang thè lưỡi.
“Cô đã đắc tội với Chu Thắng tôi mà còn muốn chạy trốn à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Trương Thiên hít một hơi thật sâu, xem ra cô đã coi thường nhân tính của con người thời này.
“Anh định làm gì?”
Cô hỏi với vẻ mặt vô cảm.
Một miếng sắt đen lặng lẽ xuất hiện ở trong ống tay áo bên phải.
Chu Cóc cong môi nở một nụ cười xảo trá, ánh mắt đảo quanh trên người Trương Thiên, ghê tởm và hèn hạ.
“Tôi định làm gì ấy hả?”
Anh ta nhìn về phía hai người anh em đứng ở sau lưng Trương Thiên, há miệng cười lớn.
“Đương nhiên là khiến cô trở thành người phụ nữ của tôi!”
Bụng Trương Thiên quặn thắt, cổ họng mấp máy, mất rất lâu mới kìm nén được cảm giác buồn nôn đang dâng trào.
“Anh đúng là suy nghĩ nhiều thật đấy, loại người rác rưởi như anh, rửa chân cho tôi, tôi còn ghét bỏ nữa là!”
Cô cười như không cười nói.
Chu Cóc lập tức giận tím mặt, tay trái vươn ra định tóm lấy Trương Thiên, hung ác nói:
“Con khốn c.h.ế.t tiệt…”
Trong con ngõ nhỏ chỉ rộng hơn một mét, người đàn ông toàn thân run rẩy giống như bị động kinh.
Thiếu nữ đứng đối diện với anh ta lại có vẻ mặt tương đối lạnh lùng, hai người đàn ông gầy nhom phía sau thì vô cùng kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trương Thiên nhìn dùi cui điện cao thế phòng biến thái đang chống vào bụng của Chu Cóc, lại nhìn anh ta bị điện giật đến mức trợn trắng mắt, cô bèn cười lạnh một tiếng, cất ‘vũ khí gây án’ đi.
“Bọn…”
Chu Thắng ngay lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
Trương Thiên hơi nghiêng người, nhìn hai người còn lại.
Một người mặc áo xanh trong đó trợn to hai mắt hoài nghi hỏi:
“Cô, cô đã làm gì đại ca của tôi?!”
Trương Thiên khẽ mỉm cười:
“Anh đoán xem?”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng lao về phía đối phương, dí dùi cui điện vào cánh tay đang vươn ra của đối phương - bật công tắc!
Chưa đầy nửa phút, trong ngõ đã có ba người nằm sấp xuống.
Trương Thiên suy nghĩ, quyết định báo cảnh sát.
Ba tên khốn này không phải là thứ tốt lành gì, hôm nay có thể đến đây để chặn cô thì sau này cũng có khả năng rất lớn chạy đi chặn những nữ đồng chí khác.
Chỉ là những nữ đồng chí khác sẽ không có nhiều ‘vũ khí’ như cô.
Không thể thả họ đi dễ dàng như vậy được!
Cô bước ra khỏi con ngõ, nhờ một người qua đường giúp báo cảnh sát.
Người qua đường vừa nhìn thấy có ba người nằm ở trong ngõ thì vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đến đồn cảnh sát.
Trong khi chờ đợi, Trương Thiên cũng không quên dùng dùi cui điện thêm vài lần nữa để tránh ba tên cặn bã này tỉnh dậy bỏ chạy mất.