Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 51



Cạnh nhà họ có một cái giếng, hàng xóm thường xuyên đến lấy nước.

Nhưng cũng có vài người sẽ xuống cái giếng dưới chân núi lấy nước vì nước ở đó ngọt và ngon hơn.

Gia đình Trương Thiên thỉnh thoảng cũng sẽ xuống chân núi lấy vài xô nước mang về nhưng để thuận tiện, đa phần đều sẽ uống nước từ giếng nhà mình.

Ngay lúc Trương Thiên đang vui sướng ngồi dưới mái hiên tưởng tượng cảnh buổi tối được ăn dưa hấu thì từ xa có một bóng người đạp xe đạp lao tới, sau đó dừng lại ở lối vào sân.

“Thư của nhà Trương Vệ Quốc này!”

DTV

Người đưa thư rút một lá thư từ trong túi ra rồi hô to.

“Đến đây đến đây!”

Chung Quyên với vẻ mặt vui mừng chạy chậm tới, nhận lấy phong thư, nói tiếng cảm ơn với người đưa thư, lại rót một bát nước cho người đó giải khát, bấy giờ mới đưa bức thư cho Trương Thiên đang tò mò, bảo cô đọc cho mình nghe.

Trương Thiên mở ra nhìn một lúc, đợi sau khi nhìn rõ bên trong viết gì, cô chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Anh Cả sắp về rồi.”

Chưa đợi Chung Quyên vui mừng xong, cô lại nói tiếp:

“Về kết hôn!”

“Cái gì?!!”

Tin anh Cả Trương Hồng Vũ về kết hôn ngay lập tức khiến gia đình náo động.

Trương Thiên đang thành thật nhóm lửa sau bếp lò, ông nội Trương Đại Ngưu và ba Trương Vệ Quốc đang xem lịch, cố gắng tìm một ngày tốt gần nhất.

“Anh trai con cũng thật là, trước đây gửi thư về cũng không hề nhắc một câu, bây giờ lại đột nhiên nói về kết hôn, mẹ đến con dâu tương lai trông như thế nào cũng không biết.”

Chung Quyên vừa xử lý chỗ rau xanh chút nữa sẽ dùng, miệng vừa nói liếng thoắng không ngừng, nhưng chỉ cần nhìn khóe môi đang nhếch lên là có thể thấy bà ấy hiện giờ đang rất vui vẻ.

Trương Thiên đan đôi giày rơm trong tay, thỉnh thoảng lại thêm một nắm củi vào bếp lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-51.html.]

“Anh Cả kết hôn, nhà chúng ta thế nào cũng phải bày hai bàn tiệc, mời họ hàng bạn bè đến để gặp gỡ làm quen trước chứ ạ?”

Thời này chuyện kết hôn khá đơn giản, không phô trương như các thế hệ sau nhưng thế nào cũng phải bày hai bàn để họ hàng biết mặt.

Chung Quyên gật đầu.

“Phải bày mấy bàn, nhà chúng ta một bàn, nhà ông Hai con hai bàn, còn nhà vợ của anh Hai con, cán bộ đại đội, ít nhất cũng phải làm năm bàn.”

Bà ấy đặt rau trong tay xuống, thở dài nói:

“Nhiều người đến như vậy, vợ anh Cả con lại là người thành phố, còn là y tá, bữa tiệc này dù sơ sài thế nào cũng phải có tám bát lớn mới được.”

Tám bát lớn ở đây bao gồm các món chính như khâu nhục, thịt lợn miếng, xôi ngọt, chân giò, ngoài ra còn có các món nguội, súp, canh…

Nói chung bàn tiệc càng phong phú đầy đủ thì hai bên sẽ càng hài lòng.

“Bình thường anh Cả của con cũng gửi rất nhiều phiếu về đây, trong nhà có không ít phiếu thịt, nhưng mẹ chỉ sợ đến lúc đó lại không mua được thịt.”

“Bây giờ thịt không dễ mua, quầy thực phẩm ở công xã chúng ta chỉ khi nào thu lợn thì mới có thể mua được một ít, còn những lúc khác thì hoàn toàn phải dựa vào vận may.”

Bà ấy càng nghĩ càng lo lắng, rau trong tay cũng không thể nhặt nổi nữa.

Trương Thiên khẽ cau mày, nói với vẻ kỳ quái:

“Công xã không có, chúng ta tới huyện thành mua là được mà ạ? Cùng lắm thì đi bộ hơn tiếng đồng hồ thôi.”

Chung Quyên sửng sốt, bỗng cười lớn:

“Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta có thể tới huyện thành mua. Huyện thành chắc chắn sẽ dễ mua thịt hơn công xã!”

Bà ấy đúng là hồ đồ rồi, lại không nghĩ đến việc đến huyện thành mua.

Rau trồng ở nhà chắc là vẫn đủ dùng, nếu như không đủ thì có thể sang nhà chú Hai hái một ít, bàn ghế, ghế dài, nồi niêu xoong chảo thì đi mượn của người trong thôn, thịt mua trước buổi tiệc một ngày là được, việc còn lại chỉ là tìm một vị đầu bếp để nấu tiệc.

Chung Quyên càng nghĩ càng vui vẻ, không nhịn được mà ngâm nga câu hát, tiếp tục làm công việc còn đang dang dở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.