Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 56



Vừa ra khỏi cửa, Trương Thiên đã nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi về phía nhà chính.

Mẹ cô đang kích động hỏi han anh Cả Trương Hồng Vũ.

Dáng vẻ của anh Cả không khác mấy so với trong trí nhớ, chỉ là đen hơn và khỏe khoắn hơn.

Mà người đi bên cạnh anh ấy hẳn là chị dâu Cả tương lai.

Chị dâu Cả là một cô gái xinh đẹp, đối mặt với sự nhiệt tình của mẹ chồng Chung Quyên mà vẫn có thể giữ dáng vẻ hào phóng khéo kéo.

Lúc này Trương Hồng Vũ cũng phát hiện Trương Thiên đang đứng ở một bên quan sát.

“Em Ba, em cũng đã ra dáng thiếu nữ rồi.”

Anh ấy không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

Trương Thiên đi tới, cười khẽ nói:

“Em sắp mười tám tuổi, tất nhiên là thiếu nữ rồi, nhưng anh Cả ơi, sao anh lại về sớm vậy ạ?”

Hiện tại mới hơn 6 giờ, trong nhà cũng chỉ có mẹ và gà là dậy sớm như vậy.

Giờ này anh Cả đã về đến nhà, vậy phải xuất phát từ lúc nào chứ?

“Đêm qua anh đã đến huyện thành, nhưng do trời tối quá nên cũng không về nhà luôn. Sáng sớm hôm nay anh với chị dâu ngồi tuyến xe sớm trở về, ai ngờ vừa đến cửa nhà thì đã bị mẹ ‘phát hiện’.”

Trương Hồng Vũ lên tiếng giải thích.

Anh ấy đặt chiếc ba lô lớn ở trên ghế, duỗi tay cầm lấy túi nhỏ trên tay vợ rồi đặt xuống.

Trong lúc nói chuyện, những người khác trong nhà cũng đã tỉnh dậy, Trương Vệ Quốc đi tới vui mừng vỗ vỗ bả vai của con trai cả.

“Trở về là tốt rồi, hai đứa vào nhà ngồi nghỉ chút đã.”

Chờ mọi người thu dọn xong rồi ngồi ở trong phòng, khuôn mặt Trương Hồng Vũ từ khi trở về vốn vẫn luôn trầm ổn đột nhiên trở nên ngại ngùng hơn rất nhiều.

Anh ấy ho nhẹ hai tiếng, chỉ vào vợ vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, lên tiếng giới thiệu:

“Đây là Lâm An vợ của con, là y tá của bệnh viện quân khu chúng con, chúng con đã đăng ký kết hôn rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-56.html.]

Sau đó Trương Hồng Vũ lại lần lượt giới thiệu từng người thân một cho vợ mình.

DTV

Chờ giới thiệu xong, ánh mắt Chung Quyên nhìn Lâm An càng thêm từ ái, quả thật là còn thân thiết hơn cả khi nhìn con gái ruột của mình.

“Nếu đã trở về, tiệc rượu cũng phải nhanh chóng xử lý thôi.”

Ông nội Trương Đại Ngưu lấy quyển lịch mà hai ngày nay bản thân đã lật đến nỗi chân giấy nổi lông ra, chỉ vào hai ngày rồi nói với cháu trai Cả.

“Hai ngày hoàng đạo gần nhất chính là ngày 26 và ngày 28, thời gian cháu về nhà cũng không nhiều lắm, cháu xem thử xem ngày nào là phù hợp?”

Nói dứt câu, ông bèn cầm lấy chén trà uống miếng nước, do vừa thức dậy nên rất khát nước.

Trương Hồng Vũ cầm qua nhìn một lượt, sau đó lập tức quyết định.

“Cứ chọn ngày 26 đi ạ, tổ chức tiệc xong, cháu ở lại hai ngày rồi sẽ xuất phát trở về quân đội, thế nên chọn ngày này sẽ thích hợp hơn.”

“Nếu đã xác định được ngày, vậy thì bây giờ phải bắt tay vào chuẩn bị luôn.”

Trương Đại Ngưu buông chén trà xuống.

“Khách mời cũng không nhiều lắm, cộng lại nhiều nhất là bảy bàn, mấy ngày nay cháu cứ đưa vợ cháu đi gặp hàng xóm láng giềng rồi chào hỏi một tiếng, tuy rằng sau này không thể ở chung một chỗ với mọi người, nhưng nhà chồng thế nào, hoàn cảnh xung quanh ra làm sao thì vẫn phải có ấn tượng.”

Trương Hồng Vũ gật đầu, sau khi im lặng hai giây mới nói với vẻ chần chừ:

“Cháu có chuyện này cần nói với mọi người một tiếng.”

Vừa dứt lời, hô hấp của Lâm An đang ngồi bên cạnh anh ấy trở nên nhanh hơn rất nhiều, hai tay cũng không tự chủ được ma sát ở hai bên chân.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của hai người, lòng của Trương Thiên cũng không nhịn được mà trở nên căng chặt.

Chẳng lẽ, còn có chuyện gì ‘hệ trọng’ sao?

Cô bắt đầu tìm kiếm ký ức ở trong đầu nguyên chủ.

“Chuyện gì thế? Cháu cứ nói đi!”

Trương Đại Ngưu tò mò hỏi.

Trương Hồng Vũ nhìn Lâm An, đặt tay lên đầu gối của vợ mình, không tiếng động trấn an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.