Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 668



Lúc này cuối cùng thì xu hướng sụt giảm nhanh chóng của sữa nội địa cũng bắt đầu được khắc phục.

Nhiều công ty sữa nhìn thấy hy vọng từ đây, liên tục liên lạc với Trương Thiên, muốn cô giúp giới thiệu con đường, học hỏi cách sản xuất của Hồng Quang.

Trương Thiên vốn đã có ý định này nên thuận thế đồng ý.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, truyền hình liên tục đưa tin về các biện pháp cải tiến của các công ty sữa trong nước, ồ ạt học hỏi xưởng sữa Hồng Quang, đồng thời xin lỗi trên mạng xã hội, lại còn quyên góp rất nhiều tiền tài trợ cấp cho người cao tuổi và các trường học trong khu vực nghèo khó.

Hành động này cứu vớt được giá trị tín dụng đang lao đao của họ, dù mọi người đã hơi tin tưởng nhưng vẫn sẽ tìm kiếm thông tin liên quan trên mạng trước khi mua, nếu có cơ quan kiểm nghiệm kiểm tra mới dám yên tâm mua.

Lúc này Trương Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng ngành sữa trong nước cũng vượt qua rồi.”

Bà thở dài.

Triệu Tùng ngồi bên cạnh bóc trái cây cho bà, tóc đã hoa râm, khí chất điềm tĩnh.

Ông nhẹ nhàng nói:

“Ban đầu áp lực này là do chính em tự tạo ra, chúng ta vốn không làm chuyện trái lương tâm, họ làm không tốt, cuối cùng còn liên lụy đến tất cả chúng ta.”

Trương Thiên cũng hiểu điều này nhưng có những chuyện đè nặng trong lòng lại không thể nói với ai, áp lực tâm lý mang lại cho bản thân vẫn khá lớn.

Khi bà quyết định làm trong ngành sữa, bà đã nghĩ đến những đứa trẻ bị hủy hoại cả đời ở kiếp trước.

Nếu kiếp này đã làm thì bà sẽ cố gắng thay đổi điều đó.

Bây giờ mọi việc đã thành công, cuối cùng bà cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Bà lấy miếng trái cây bỏ vào miệng, nhìn người bạn đời đang giận dỗi mà cảm thấy buồn cười.

“Chẳng phải anh luôn muốn đi du lịch hay sao? Giờ em có nhiều thời gian, cũng tiện đi ngắm cảnh, tiện xem mấy căn nhà anh mua cho em có tốt không.” Giọng bà mang chút vui vẻ.

Triệu Tùng cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu lên:

“Cuối cùng em cũng chuẩn bị nghỉ hưu rồi à?”

Mặc dù ông luôn muốn nghỉ hưu đi du lịch khắp nơi cùng vợ nhưng đột nhiên đạt được điều ấy, ông vẫn thấy hơi không thực tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-668-ket-thuc.html.]

Trương Thiên ăn vài miếng trái cây, duỗi người.

“Sau khi mừng thọ sáu mươi tuổi năm nay, chúng ta sẽ lên đường.”

Triệu Tùng mỉm cười vui vẻ:

DTV

“Vậy công ty thì sao?”

“Không quan tâm nữa, vốn cũng không phải công ty của một mình em, giao cho Triệu Quế và nhà nước đi, họ sẽ tìm người đến giúp, hai chúng ta cũng nên tận hưởng cuộc sống một chút.” Trương Thiên nói thản nhiên.

Mục đích từ đầu của bà là hưởng thụ, chỉ là giữa chừng đi lạc đường một chút, giờ cũng chỉ là quay trở lại con đường ban đầu mà thôi.

Hơn nữa hai đứa con trong nhà, Kim Sa thì làm nhạc sĩ, Vân Nhai thì làm nhà khoa học, không ai muốn làm doanh nhân.

Bà ngoài việc để lại nhiều tiền và bất động sản ổn định cho con, cổ phần còn lại đã lập di chúc, khi bà qua đời, một nửa sẽ quyên cho nhà nước, một nửa dùng thành lập các quỹ hỗ trợ học bổng và khởi nghiệp, còn trợ cấp cho người nghèo, nghiên cứu khoa học, giáo dục này nọ.

Tài sản hàng trăm tỷ, cũng đủ làm nhiều việc rồi.

Hai người quyết định xong thì mở họp đưa ra quyết định, bỏ lại các cán bộ công ty đang ngơ ngác, bước lên con đường du lịch.

Hai người nghỉ hưu ở tuổi sáu mươi, đi du lịch khắp thế giới cho đến khi tám mươi tuổi.

Trương Thiên và Triệu Tùng đã nhìn thấy “Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên”[*], đã thấy những cảnh băng kỳ vĩ cô đơn, những ao hồ màu sắc rực rỡ, những hẻm núi dựng đứng như ở hành tinh khác, những khu rừng nguyên sinh bí ẩn và đầy sức sống…

[*] “Một làn khói thẳng mong manh, chiều buông trời vẫn tròn vành trên sông” miêu tả sự hùng vĩ và tĩnh lặng của thiên nhiên nơi biên cương.

Hai người cũng đã đến những kinh đô thời trang lãng mạn, những buổi tiệc xa hoa, những cung điện và nhà thờ lộng lẫy, những thành phố trên mặt nước không thể tin được…

Cho đến khi cả hai không còn đi được nữa, họ mới mãn nguyện trở về quê hương.

“Sau này chúng ta sẽ làm gì?”

Triệu Tùng với mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng nhìn vợ với ánh mắt dịu dàng.

Trương Thiên nhìn vào danh sách điều ước cuối đời của mình, quyết định:

“Đi nhảy múa ở quảng trường!”

“Được.”

HOÀN.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.