Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu

Chương 20





Editor: HannahNghe thấy vậy, Minh Vi rùng mình run rẩy, không lẽ khi cô đang cãi nhau giằng co với Phương Văn đã bị người khác nhìn thấy rồi đó chứ?Người khác hiểu lầm còn dễ giải quyết, nhưng Hạ Tiểu Mai là cô ruột của Hạ Tri Nhai, lại còn là người có tính cách bốc đồng chỉ sợ thiên hạ không loạn, luôn tọc mạch chuyện nhà người khác, cô ta còn mong rằng nhà mẹ đẻ có thể loạn thành một nồi cám heo mới vui ấy chứ.

Minh Vi nhìn thoáng qua người vội tới báo tin cô cô, vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị Kim Lan, vậy em phải về nhà ngay xem thế nào!”Minh Vi còn chưa đi tới cửa, liền nghe được tiếng mắng chửi chói tai khó nghe của Hạ Tiểu Mai, cùng với tiếng cãi lại không mấy tự tin của Lý Xuân Hoa, mơ hồ nghe được mấy câu khó nghe của Hạ Tiểu Mai, lửa giận trong lòng Minh Vi từng đợt cuồn cuộn, cái bà cô lắm chuyện này, định không cho người khác sống yên ổn hay sao hả, mà muốn ở chỗ này tìm cảm giác tồn tại!Minh Vi tăng nhanh tốc độ dưới chân, chạy nhanh về tới cửa nhà, liền nhìn thấy Lý Xuân Hoa đang xoa eo, trên gương mặt già nua đều là nước mắt.


“Hạ Tiểu Mai, cô nhất định cứ muốn một hai tuyên dương việc xấu trong nhà ra bên ngoài có phải hay không? Cô có ý định muốn chọc tức chết người làm chị dâu này hay sao? Không thể thấy cháu trai của cô có cuộc sống yên ổn được hay sao!”“Chị dâu! Chó cắn Lữ Động Tân, chị chính là con chó đó, chuyện xấu trong nhà là do em tuyên dương ra bên ngoài sao? Rõ ràng chính là con bé mất nết chuyên gây họa Minh Vi kia làm ra chuyện xấu này đó chứ.

Trước khi kết hôn em cũng đã nói con bé đó lẳng lơ không đứng đắn chị còn không tin, một hai phải tốn 300 đồng tiền mua nó về làm vợ cho con trai, hiện tại thì tốt rồi, mượn cớ đi lên trấn trên làm buôn bán, cùng người đàn ông lạ hôn môi trong ngõ nhỏ!Theo em thấy cái con bé đó cũng chẳng phải thật sự lên trấn trên bán đồ ăn gì đâu, mà là tới trấn trên đứng đường bán mình thì đúng hơn, chị dâu, mỗi ngày con bé đó đưa tiền cho chị, nói không chừng chỗ tiền đó là tiền bẩn thỉu đó!”“Bẩn chỗ nào! Mỗi lời mỗi câu từ miệng của cô nói ra, một chữ tôi cũng đều không tin!”Nói tới đây, Lý Xuân Hoa kỳ thật có chút tự tin không đủ.

Minh Vi gương mặt âm trầm, len qua đám người đi vào tới trước cửa nhà.

“Cô ba nói mấy câu này có vẻ cũng thật là có kinh nghiệm nha, con mắt nào của cô nhìn thấy cháu hôn môi với người ta? Còn đứng đường, cô nói được thuần thục như vậy, chẳng lẽ cô cũng đã từng đứng phố rồi sao?”Thình lình một câu, khiến Hạ Tiểu Mai phản ứng không kịp, nói một mạch: “Đương nhiên! Tôi đương nhiên đứng……!”Chờ tới khi Hạ Tiểu Mai thấy rõ người nói chuyện là Minh Vi, lập tức xù lông tức giận, “Con bé chết tiệt này, nói ai đứng đường hả?”“Ai hất nước bẩn lên người cháu thì cháu nói người đó đứng đường! Nhưng cháu kính cô vì cô là cô ruột của Tri Nhai, không so đo với cô lần này, nếu như còn có lần sau, xem cháu thu thập cô như thế nào!”Minh Vi từ trước đến nay không phải là người tốt tính, hiện tại cô còn chưa xông lên cho Hạ Tiểu Mai mấy cái tát tai đã xem như nể mặt nhà họ Hạ rồi đó.

Nói xong câu đó, Minh Vi vòng qua Hạ Tiểu Mai đi về phía Lý Xuân Hoa.


Hạ Tiểu Mai duỗi tay túm chặt cánh tay của Minh Vi.

“Cháu sốt ruột đi đâu! Có phải chột dạ rồi hay không? Cả hai con mắt cô đều nhìn thấy cháu hôn môi với một người đàn ông lạ đó! Bà con tới đây mà xem, cái con bé Minh Vi lẳng lơ này đang bắt đầu trốn tránh rồi đó!”Hạ Tiểu Mai níu chặt cánh tay của Minh Vi kéo ra sau, không để cho cô đi, cũng chẳng thèm để ý tới sắc mặt đen thui của Lý Xuân Hoa.

“Cô rốt cuộc muốn làm cái gì!” Minh Vi quát to một tiếng.

Thấy cô như vậy, Hạ Tiểu Mai liền càng xác định bản thân không có nhìn lầm.


Lập tức hai tròng mắt xoay tròn, nhếch miệng cười: “Minh Vi, tao chính là chán ghét cái con bé lẳng lơ như mày tới gây họa cho nhà họ Hạ chúng tao! Hôm nay tao phải ở trước mặt tất cả mọi người trong thôn xé nát mặt cái con bé dơ bẩn là mày! chuyện mày cắm sừng Tri Nhai tao sẽ không để yên đâu!”Lý Xuân Hoa nghe vậy tức hộc máu, mụ đàn bà ngu xuẩn này!Minh Vi nheo lại mắt: “Cô xác định muốn tranh luận với cháu?”“Không tính là tranh cãi gì cả! Tao chỉ muốn cho mọi người biết Minh Vi ngươi là loại người gì mà thôi!”Hạ Tiểu Mai bộ dáng ‘chính nghĩa’ hiên ngang, nụ cười trên mặt có chút đáng khinh.

Minh Vi gật đầu, cười nhạo: “Được! Đây là cô nói đó nhé! Đừng để đến lúc đó lại khóc lóc cầu xin cháu bỏ qua cho nhé!” Nói xong, Minh Vi đưa cho Lý Xuân Hoa đống đồ mới mua, sau đó xoay người đi về phía cánh cổng thôn.

Thôn dân trong làng nhìn theo bóng dáng của cô, không khỏi sửng sốt, Minh Vi rốt cuộc muốn làm gì? Cứ như vậy mà rời đi sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.