Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 106: Trở về.



Ngay lúc bàn tay Ma Quân xuyên qua người Mộng Y, Nghịch Lan có thể cảm giác được trái tim mình đau nhói, đôi mắt đỏ ngầu, cổ họng nghẹn ắng không thể thốt lên được một âm tiết nào. Nàng không cảm giác được cũng chẳng nhận ra nữ hộ pháp của Ma Quân chém lên vai nàng một vết thương dài, nàng chỉ nhìn thấy Mộng Y quỳ ở đó, máu trong cơ đang không ngừng xói mòn.


"Tiểu... Y..."


Nghịch Lan cầm Tâm Sa điên cuồng chém nữ hộ pháp của ma quân, nàng không màn đến bất cứ thứ gì chạy về phía Mộng Y. Nàng biết, Tiểu Y của nàng lúc này chắc hẳn đang rất sợ hãi, Tiểu Y lúc này rất cần nàng...


Tinh thần Minh Quang sớm đã mỏi mệt, hắn nhìn Tưởng Anh, Diệp Miên đã sớm không rõ sống chết, nhìn Mộng Y bị Ma Quân không chút lưu tình moi tim lại nhìn đến Nghịch Lan điên cuồng chạy về phía Mộng Y.


Nhiều người như vậy chỉ vì hắn mà bỏ mạng! Chỉ vì Thiết Huyết kiếm mà bị thương! Hắn không được phép bỏ cuộc!!!


Trong một chớp mắt, toàn thân Minh Quang bao phủ bởi linh lực nồng đậm. Hắn thét dài một tiếng, linh lực trong cơ thể bắt đầu cuồng bạo. Trời chiều nổi lên mây đen che mất tịch dương, cuồng phong thét gào, tu vi của hắn vốn ở Kim Đan kỳ điên phong đột phá lên Nguyên Anh kỳ.


Ma Quân thầm than không ổn, hắn vừa quay người đã nhìn thấy Minh Quang triệu hồi Thiết Huyết kiếm. Minh Quang cầm Thiết Huyết kiếm tỏa ra ánh sáng màu đỏ đen quỷ dị, đôi mắt của hắn cũng nhuốm màu đỏ tươi như máu lao về phía Ma Quân.


Ma Quân nhíu mày, hắn ta dùng loan đao của mình xông đến nghênh chiến.


Nghịch Lan chạy đến, quỳ xuống xuống trước mặt Mộng Y, đôi tay run rẩy nàng run rẩy nâng mặt Mộng Y lên.


"Tiểu Y?"


Không ai đáp lại Nghịch Lan, thân thể Mộng Y như cái xác không hồn mềm nhũn ngã xuống. Nghịch Lan hốt hoảng ôm lấy nàng, lúc này nàng ấy mới mới nhận ra đôi môi Mộng Y vẫn còn đang mấy máy như đang niệm cái gì đó.


Nghịch Lan luống cuống dùng tay che lại phần trống rỗng trong lồng ngực nàng, giọng nói run run "Tiểu Y, tỉnh lại đi... Xin muội hãy tỉnh lại đi!"


Không ai đáp lại Nghịch Lan.


"Tiểu Y..."


Ngay lúc này cơ thể Mộng Y đột nhiên được bao phủ bởi một luồng linh lực màu xanh lục quen thuộc. Nghịch Lan có ảo giác sự đau đớn ở vị trí trái tim mình dần dần giảm đi. Người trong lòng nàng mở mắt, Mộng Y nhìn Nghịch Lan đang khóc, môi vẽ lên nụ cười "Sư tỷ... Xin lỗi..."


'Ta không cứu nổi ngươi, chỉ có thể giữ được sự sống của ngươi một lát thôi'


Thanh Tâm quả bị thức hải của Mộng Y bài trừ đẩy ra bên ngoài. Mộng Y lầm bầm "Đủ rồi... Một lát là đủ rồi..."


"Tiểu Y?" Nghịch Lan kích động ôm lấy này "Tiểu Y..."


"Sư tỷ, ta... Ta có chuyện... Muốn nói với... Tỷ..." Mộng Y cố gắng mỉm cười. Nghịch Lan lắc đầu "Ta không muốn nghe, đợi muội khỏe lại muội nói cho ta có được không?"


Mộng Y lắc đầu "Không kịp nữa..."


"Không! Muội sẽ không sao cả..."


Nghịch Lan chưa nói hết câu đã thấy khuôn mặt Mộng Y phóng đại trước mặt, đôi môi cảm nhận được sự mềm mại cùng mùi máu tanh ngọt của Mộng Y.


"Sư tỷ, đừng hận ta..."


Mộng Y mỉm cười niệm một đoạn chú ngữ cuối cùng. Bàn tay nàng đang được Nghịch Lan cầm rơi xuống đất, trong một chớp mắt cả cơ thể Mộng Y hóa thành từng bông tuyết trắng xóa chậm rãi tan trong ánh tịch dương.


Nghịch Lan ngây ngẩn, nàng nhìn đôi tay trống rỗng lại nhìn bông tuyết chậm rãi tan đi trước mắt "Vì sao... Chẳng phải đã nói cùng nhau đồng sinh cộng tử sao?"


"Vì sao?!!!"


Nghịch Lan đau đớn hét lên một tiếng ôm lấy mặt khóc lớn "Vì sao cuối cùng lại bỏ rơi ta?! Tiểu Y..."


Linh khí xung quanh Nghịch Lan bỗng nhiên bạo loạn, Tâm Sa bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của chủ nhân mà trở nên nóng nảy. Từng đợt ma khí bao vây lấy Nghịch Lan, linh khí màu tím của Tâm Sa dần dần bị ma khí cắn nuốt.


Nghịch Lan buông tay, huyết lệ chảy dài hai bên gò má. Nàng bỗng nhiên nhếch môi cười, hoa văn đại diện cho đệ tử Thiên Tông tại mi tâm nhòe đi thay vào đó là hình ngọn lửa đỏ rực. Nàng cầm Tâm Sa đứng lên, kiếm một lần nữa xuất vỏ, nhưng lúc này xung quanh nàng đã không còn linh lực bao quanh mà là ma khí nồng đượm.


Khi Tần Khương Xuyên và Vương Cầm đuổi đến nơi Mộng Y đã tan biến còn Nghịch Lan... Đã nhập ma.


.


Tại một nơi nào đó số liệu trên màn hình ảo giữa không trung biến đổi liên tục, tiếng tít tít vang lên dồn dập, đèn báo nguy hiểm lóe lên không ngừng.


"Chuyện gì sảy ra vậy?"


"Khoang số 05 có vấn đề!"


"Mau mau kiểm tra xem!"


"..."


Phòng thí nghiệm rộng lớn người người rối rít kiểm tra số liệu, sửa chữa lỗi hệ thống. Ai ai cũng bận rộn chẳng để ý đến có một cô gái mặc trang phục bảo hộ màu trắng lặng lẽ đứng bên cạnh khoang số 05.


Cô gái hơi nghiêng đầu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý liền làm một loạt thao tác lên màn hình biểu thị các số liệu của người trong khoang số 05. Màn hình chập chờn đột nhiên hiện lên một khung yêu cầu. Cô gái đọc qua yêu cầu của hệ thống một lượt rồi nhấn vào nút đồng ý.


"Người kia đang làm gì đấy?!"


Cô gái bị phát hiện nhưng không hoảng sợ một chút nào, thong dong thao tác trên màn hình trên khoang số 05.


"Tôi bảo cô đấy... Khốn kiếp! Ngăn cô ta lại!"


Cô gái nở nụ cười, ngay lúc người trong phòng thí nghiệm nhào tới chỉ còn cách cô một mét bỗng nhiên dừng lại. Toàn bộ phòng thí nghiệm như nhấn nút tạm dừng.


Cô gái vẫn ung dung nhìn màn hình hiện lên thanh tiến độ đang chạy thật chậm. Cô gái từ không trung lấy ra một cuốn sách tỏa ra ánh sáng xinh đẹp mơ hồ có thể nhìn thấy bìa sách viết ba chữ 'Nghịch Xuyên Thư'.


Cô gái đặt tay lên cuốn sách, một cây bút hiện lên trên tay cô, ở phần đuôi khắc mấy chữ 'Xích Tâm bút' thật nhỏ. Cô viết lên cuốn sách vài một đoạn rồi dừng lại nhìn thanh tiến dộ đã đến 99%. Cô gái mỉm cười đặt một dấu chấm cuối cùng, Nghịch Xuyên thư khép lại, cùng với Xích Tâm bút biến mất giữa không trung.


Cô gái đi ra khỏi phòng thí nghiệm, ở bên ngoài sớm đã có một nam nhân vận toàn thân áo bào đen chờ cô. Thấy cô ra liền hỏi "Xong rồi?"


Cô gái gật đầu.


"Vậy thì đi thôi."


Cô gái ngoảnh đầu nhìn căn phòng thí nghiệm lần cuối, nghe nam nhân gọi một tiếng "A Tuyết?" mới cùng y rời đi.


.


'Tít tít'


'Tít tít'


"Bệnh nhân có giấu hiệu tỉnh lại! Mau đi gọi bác sĩ trưởng đến!"


"Vâng..."


Mộng Y mơ hồ nhìn trần nhà sơn màu trắng cùng với ánh đèn chói mắt. Bên tai vang lên tiếng vang lạnh tanh của thiết bị kim loại cùng tiếng người nói chuyện. Nàng cảm thấy mí mắt nặng trĩu, lại một lần nữa ngất đi trong sự hỗn loạn.


Không biết qua bao lâu Mộng Y có ý thức trở lại, ban đầu bên tai vang lên tiếng nói chuyện, xung quanh nồng nặc mùi thuốc khử trùng.


Mộng Y ngẩn ngơ nhìn trần nhà một lát, đầu óc chậm rì hoạt động trở lại. Hô hấp của nàng nặng nề, dường như còn cảm giác được đau đớn tại vị trí trái tim.


Đây là đâu?


"Tiểu Y? Bác sĩ, Tiểu Y tỉnh rồi!"


Mộng Y nghiêng đầu nhìn qua người vừa gọi nàng, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.


"Mẹ?"


Mẹ Mộng Y-Lương thị lau khóe mắt ẩm ướt, trấn an nàng "Tiểu Y không sao đâu!"


Bác sĩ và y tá nhanh chóng vào phòng làm một loạt thao tác kiểm tra. Cuối cùng bác sĩ trưởng hướng bà Lương vui mừng nói "Chúc mừng phu nhân, Lương tiểu thư đã không còn gì đáng ngại rồi!"


Lương thị vui mừng đến khóc òa lên, bà ôm lấy con gái mình không ngừng cảm ơn trời đất, cảm cơn thần linh đã trả lại con gái cho bà. Suốt quá trình Mộng Y chỉ ngây ngốc nằm trên giường hệt như con rối. Nàng đờ đẫn lên tiếng "Mẹ."


"Tiểu Y, con thấy khó chịu sao? Khó chịu ở đâu?"


Mộng Y dùng chất giọng khàn khàn hỏi "Con... Con ngủ bao lâu rồi?"


Lương thị lau nước mắt "Con hôn mê gần nửa năm rồi, nửa năm này... Thôi, không nhắc đến chuyện buồn nữa! À, mẹ gọi cho ba con đã, ông ấy đang đi công tác chắc ngày mai sẽ đến thăm con!"


Mộng Y rũ mắt, hàm hồ "Vâng" một tiếng.


Lương thị ra ngoài nhường lại không gian rộng lớn cho nàng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp chíu vào nhưng lại khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo. Đầu óc nàng đột nhiên trống rỗng không thể nghĩ được bất cứ thứ gì.


Qua hồi lâu nàng thì thào "Ta... Vì sao lại ở đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.