"Quách sư huynh, người muốn gì?"
Quách Bình cười ha hả "Không muốn gì phức tạp cả, giao tất cả vật phẩm các ngươi thu thập được ra đây, ta sẽ tha cho bọn họ!" hắn ta chỉ vào ba người Mạn Lang "Tuy nhiên nếu ngươi không nỡ giao ra vật phẩm thì ngươi và Tưởng Anh ở lại, ta sẽ thả tất cả mọi người đi!"
Nữ nhân mà Quách Bình thích chính là Tưởng Anh.
Minh Quang mỉm cười "Vật phẩm không thể giao ra, Tưởng Anh càng không thể ở lại. E rằng Quách sư huynh không thể đạt được điều mình muốn rồi."
"Hừ, các ngươi bây giờ còn đang ở trong tay ta, còn có tư cách đàm phán sao?!" nói đoạn Quách Bình phất tay "Nếu đã không chọn vậy ta chọn cả hai giúp ngươi! Người đâu bắt Tưởng Anh và Minh Quang lại, lấy túi càn khôn của hắn cho ta!"
Mộng Y đỡ trán, tiểu phản diện thể hiện tình yêu quả thật 'mãnh liệt' khiến người khác thật không dám nhìn thẳng!
Ngay lúc bọn pháo hôi đến gần Minh Quang và Tưởng Anh, Mộng Y lấy trong túi tote ra một cái bình sứ mở nắp ném ra ngoài, nàng hô lên "Bịt mũi lại!"
Bình sứ bị Minh Quang dùng linh lực làm cho vỡ nát, bột phấn màu trắng bay tả lả trong không trung. Minh Quang, Vân Hải và Tiểu Phàm nhanh nhẹn kéo ba người Mạn Lang qua một bên.
Trong đống phấn trắng đột nhiên có thanh kiếm đâm tới, Minh Quang tinh mắt phát hiện, hai ba chiêu đã ấn người kia xuống đất.
Đợi phấn trắng tản ra đã thấy trên đất nằm mười mấy người, những người không trúng chiêu đã lui ra phía xa.
"Hừ, đám tiểu nhân đánh lén!"
Vân Hải khinh thường nói "Nói như rằng hôm qua không phải cách ngươi tính kế ta!" Hôm qua bị đánh, mẹ nó vẫn còn đau đây này!
Mộng Y thầm thở phào, may mà lúc trước khi đi thử luyện nàng chuẩn bị đầy đủ thuốc đối phó người khác khi gặp nguy hiểm.
Vân Hải đưa ngón tay cái với nàng "Tiểu sư muội làm tốt lắm!"
Quách Bình sắc mặt khó coi trừng tiểu đệ dưới trướng "Ngươi thăm dò tin tức cái quái gì lại không biết trong đội hắn có người của Mộc Quan Đường?!"
Tiểu đệ bị chỉ đích danh run run "Đệ... Đệ không biết, rõ ràng trong đội hắn chỉ có Mạn Lang là y sư!"
Trong phút chốc tình thế đảo ngược bên Quách Bình rơi vào thế hạ phong. Đương lúc Quách Bình đang tìm cách tẩu thoát an toàn thì Tưởng Anh đã xuất hiện trước mặt "Không phải ngươi vừa muốn bắt lão nương sao?"
Tưởng Anh cười âm hiểm "Vậy để lão nương tiếp ngươi!"
Không biết Vân Hải và Tiểu Phàm đã xuất hiện phía sau bọn họ khi nào chặn đường lui. Minh Quang cũng đi đến trước mặt 'bắt nạt' bọn họ.
Mộng Y và Nghịch Lan cởi trói cho ba người dưới đất, xem xét vết thương cho bọn họ. Mộng Y xem xét cánh tay bị thương của Vương Cầm, cùng nàng ta mắt to trừng mắt nhỏ. Hiếm khi Vương Cầm này không mỉa mai nàng nhỉ? Vương Cầm im lặng như vậy có chút khác biệt với lúc mỉa mai châm biếm người khác.
Mộng Y bị Vương Cầm nhìn chằm chằm đến không thoải mái, xử lí vết thương của nàng ta xong liền chạy đến hỗ trợ Nghịch Lan. Mộng Y cứ cảm thấy Vương Cầm rất kì lạ, còn việc kì lại chỗ nào nàng không rõ!
Ở bên kia Quách Bình đã bị Tưởng Anh đánh bầm dập ném xuống đất, Vân Hải không khách khí cướp đồ từ túi càn không của bọn họ.
Vân Hải đá Quách Bình một cái "Cho ngươi hôm qua đánh ông này!"
Tiểu Phàm cười trên nổi đau của người khác "Hai đội các ngươi cứ từ từ mà đứng chót đi!" quyết định cướp hết vật phẩm của họ không còn một mảnh!
Hiện trường lúc này chính là hai mươi đệ tử nội môn của Thiên Tông nằm rải rác trên khoảng đất trống, nam nữ đều có cả, trừng mắt nhìn bọn người Minh Quang như bọn cướp bóc giết người.
Bụi cỏ bên cạnh sột soạt vài cái bị người ta rẽ ra, Tần Khương Xuyên và đồng đội mắt đối mắt với đám người Minh Quang.
Tần Khương Xuyên nhìn Minh Quang rồi lại nhìn Quách Bình nằm dưới đất, dứt khoát thả tay, lui lại phía sau.
"Phía trước không có đường, chúng ta đi lối khác" giọng của Tần Khương Xuyên vang vọng lại. Sau đó đồng đội của hắn đều đồng lòng nhanh chóng rời đi.
Đám người Minh Quang "..."
Đám người Quách Bình "..."
Vân Hải cười haha "Tần sư huynh cũng không muốn giúp ngươi rồi, yên tâm thuốc này sau vài canh giờ sẽ tự giải. Các người cứ nằm đây hóng gió đi!"
Tổ đội sáu người của Minh Quang dìu ba người Mạn Lang bị thương rời đi để mặc bọn họ nằm ngỗn ngang giữa rừng.
.
"Minh Quang sư huynh, mau đuổi Vương Cầm đi! Cô ta giết sư muội! Là cô ta giết sư muội!"
Vị sư huynh trong ba người được cứu vừa tỉnh dậy liền kích động mắng chửi Vương Cầm. Mạn Lang im lặng ngồi bên đống lửa không nói chuyện, Vương Cầm ngồi bên gốc cây ở nơi khuất ánh sáng không rõ tâm tình.
"Rốt cuộc có chuyện gì?"-Minh Quang trấn an vị sư huynh kia rồi mới hỏi.
"Vương Cầm, cô ta giết sư muội!" cho dù hỏi cái gì thì vị sư huynh kia đều chỉ kích động nói Vương Cầm giết người.
Mộng Y ngồi bên cạnh Nghịch Lan im lặng nhìn Vương Cầm, nàng cứ cảm thấy chuyện này có chút quái dị. Tình huống này căn bản khác hẳn trong nguyên tác khí nàng không thể nào lần mò được!
Minh Quang day day trán hỏi Mạn Lang "Mạn Lang, rốt cuộc ở trong địa cung sảy ra chuyện gì?"
Mạn Lang lạnh nhạt lên tiếng "Sau khi tách ra khỏi mọi người, bốn người bọn ta bị nhốt vào trong một căn mật thất có mê dược gây xuất hiện ảo cảnh. Sau khi thoát khỏi huyễn cảnh, Vương Cầm nổi điên giết chết sư muội sau đó... căn phòng sụp đổ, bọn ta thoát ra ngoài."
Trong trí nhớ của bọn họ vị sư muội kia cũng không đáng ghét, còn có chút lương thiện đáng yêu.
Minh Quang nhìn về phía Vương Cầm "Vương sư muội, muội giải thích thế nào đây?"
Vương Cầm tay ôm hai chân, cúi đầu thật thấp "Ta Không phải... Ta không cố ý."
"Ngươi không cố ý? Chính ngươi đã giết hại sư muội! Ngươi nói một câu ngươi không cố ý là được sao?! Tiện nhân! Uổng công muội ấy đối xử với ngươi tốt như vậy!"
Vương Cầm biết bản thân đuối lí, không nói gì thêm.
Mộng Y cứ cảm thấy Vương Cầm hôn nay rất kì lạ, cứ như biến thành người khác vậy!
Minh Quang cũng không biết phải nói gì "Vương Cầm, muội thật sự giết sư muội?"
Vương Cầm yên lặng "Ta... Phải."
Tưởng Anh nhíu mày nhìn Vương Cầm lại nhìn Mạn Lang. Hai người này trước nay tình cảm vẫn luôn tốt, chuyện sảy ra ắt hẳn Mạn Lang rất khó xử. Nhìn Mạn Lang lạnh nhạt như vậy xem ra sẽ không dung túng Vương Cầm nữa.
Vương Cầm thở dài một hơi, âm thanh có chút nghẹn ngào "Không phải ta... Ta không cố ý, ta không muốn giết người!"
Mộng Y nhíu mày, đúng lúc này nhân sâm cổ cả ngày không có tiếng động đột nhiên ngoi lên 'đồng loại ngươi gặp chuyện kìa, không giúp đỡ sao?'
Mộng Y nhét nó vào túi "Yên lặng đi!"
'đồng loại kia của ngươi cũng khá thơm đấy nhưng mà vẫn còn thua xa ngươi! Tìm cách cắn một ngụm mới được!'
Mộng Y véo nó một cái, linh hồn linh hồn! Nhóc này suốt ngày đòi cắn nuốt linh hồn người ta!
Khoan đã! Mộng Y cảm giác lời của nhân sâm cổ có gì đó kì quái nhưng chưa đợi nàng nghĩ kĩ đã nghe thấy phía trước náo loạn. Vị sư huynh kia đang muốn đánh Vương Cầm bị đám Vân Hải cản lại.
Minh Quang thở dài một hơi "Chuyện liên quan đến mạng người cần phải thông tri đến trưởng lão. Ta dùng bùa truyền âm cho trưởng lão, ngày mai đến đưa hai người trở về Thiên Tông trước."
Để phòng trường hợp sảy ra vấn đề đệ tử tham gia có thể tùy thời truyền âm đến sư phụ mình ở bên ngoài thử luyện, họ sẽ dùng thời gian nhanh nhất đến xử lí chuyện. Và đương nếu bị đưa đi sẽ hủy tư cách tham gia thử luyện.
Hai người kia thì không có ý kiến. Mạn Lang im lặng nảy giờ mở lời "Phiền huynh thông tri đến sư phụ ta, ta sẽ rút khỏi đội."
Mọi người đều kinh ngạc.
Tưởng Anh có quan hệ khá tốt với Mạn Lang khuyên nhủ nàng ấy "A Mạn, muội suy nghĩ kĩ..."
"Tưởng Anh tỷ, tinh thần ta hiện tại không được tốt, đi theo mọi người sẽ chỉ là gánh nặng. Xin lỗi đã gây phiền phức đến mọi người, ta muốn rút khỏi đội không muốn tham gia thử luyện nữa."
Mộng Y khe khẽ thở dài, trong nguyên tác Mạn Lang cũng lựa chọn như vậy.
Vương Cầm nhìn Mạn Lang một cái rồi cũng không nói gì.
Minh Quang dùng bùa truyền âm gửi đến các trưởng lão, nói một chút về tình hình hiện tại của ba người họ. Một canh giờ sau sư phụ của Mạn Lang đã đến, là một nữ nhân trung niên.
Sư phụ Mạn Lang cũng là sư phụ của Vương Cầm nhìn hai người bọn họ cuối cùng thở dài, đưa cả ba người trở về Thiên Tông.
Người đã rời đi tuy nhiên không khí vẫn còn rất nặng nề, Minh Quang thở dài nói "Chúng ta xốc lại tinh thần tiếp tục tham gia thử luyện. Hôm nay nghỉ lại tại đây, ngày mai tiếp tục tìm kiếm vật phẩm."