Mộng Y vịn lấy cành cự thụ, cành lá run run như đang hỏi nàng vù sao gọi nó đến. Mộng Y mỉn cười "Quả thật đến này."
Trong thời gian nửa năm Mộng Y bế quan ở biệt viện trong Mộc Quan Đường, nàng tình cờ phát hiện ra những thực vật linh tính kia đặt biệt nghe theo lời nàng.
Chuyện này nàng có nói cho lão sư phụ của nàng biết. Phương trưởng lão chỉ nói rằng khi nào cần nàng thử triệu hồi thực vật linh tính trong biệt viện xem. Lão không nói vì sao, chỉ hướng dẫn nàng cách triệu hoán thực vật cổ. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng kĩ năng này.
Mộng Y sờ sờ cành cây cự thụ vươn đến "Làm phiền rồi! ta gặp phải chút phiền phức, không biết ngươi có thể giúp ta không?"
Cành cây cự thụ rung rung.
Mộng Y mỉn cười "Lần theo những vết máu này tìm ra các tế đàn hiến máu, có thể chứ?"
Cự thụ lại rung hai cái.
"Đa tạ ngươi!"
Cự thụ dùng cành cây quấn lấy Mộng Y đưa nàng ngồi lên thân cự thụ. Mặt đất run chuyển dữ dội, bằng mắt thường có thể nhìn thấy những đoạn rễ thô to đang di chuyển dưới mặt đất. Chưa đến một khắc, cự thụ dừng lại, cành lá run run.
"Làm phiền ngươi phá tế đàn cung cấp máu, đừng làm họ bị thương!"
Cự thu run run cành lá, rễ dưới lòng đất lại một lần nữa chuyển động. Ngay lúc này, nhiều nơi trong và ngoài thành Viên Châu vang lên tiếng 'rầm rầm' thật lớn. Chỉ trong một khoảng khắc nhiều nơi đồng lọat bị sập.
Trận pháp đã hết nguồn cung cấp máu, máu tươi dưới đất như bốc hơi, cạn trong một nháy mắt. Mặt trăng tròn trịa trên trời khuyết đi một nửa, trở về trạng thái ban đầu. Trận pháp bị phá vỡ, Trương đại công tử lơ lững trong không trung rơi xuống, Minh Quang nhanh tay đỡ lấy hắn.
A Hoa kinh hoàng hét lên "Không!!!"
Trương nhị công tử nhìn tràng cảnh này chỉ cười, cũng chẳng biết hắn cười cái gì.
Cành cây cự thụ đưa Mộng Y xuống đất, đầu óc Mộng Y còn hơi choáng vì vận dụng linh lực quá sức nên đứng có chút không vững. Nghịch Lan đi đến bên cạnh đỡ nàng.
Minh Quang kiểm tra Trương đại công tử một hồi, cơ thể lạnh băng, tim đã không còn đập.
Diệp Miên nhíu mày "Rõ ràng hôm trước Trương đại công tử vẫn còn thở mà?"
A Hoa cười lạnh "Chàng đã chết hơn nửa năm rồi!"
Diệp Miên kinh ngạc.
Minh Quang tự biết trong này còn có ẩn tình gì đó "A Hoa cô nương, rốt cuộc trong hơn một năm nay đã sảy ra chuyện gì? Cô có thể cho ta biết chứ?"
A Hoa lắc đầu "Nói cho ngươi thì ngươi sẽ cứu được chàng sao?"
"Tại hạ sẽ cố hết sức!"
A Hoa ngẩn đầu nhìn Minh Quang rồi lại nhìn Trương đại công tử, nàng ta thở dài "Chàng ấy... Ta biết đã sớm không còn cứu chữa được nữa. Nhưng mà, ta vẫn hi vọng, hi vọng còn một cơ hội... Đáng tiếc bị các ngươi phá hủy rồi!"
"Cô chắc chắn Trương đại công tử có thể sống lại nhờ tà thuật này sao?"-Diệp Miên lên tiếng.
A Hoa liếc nàng một cái "Thì đã sao? Dù sao ta cũng không còn gì để mất, vì sao không mạo hiểm một lần cuối?"
Diệp Miên cau mày "Mạo hiểm của cô chính là dồn Viên Châu vào chỗ chết đấy à?"
A Hoa hơi ngẩn ra rồi cười nhạt không nói gì.
Đối với A Hoa và Trương nhị công tử kín miệng không nói bọn họ cũng không còn cách nào. Diệp Miên đi đến bên Trương gia chủ đã ngất từ lúc nào nằm dưới sân, trên người y phục bẩn thỉu. Nàng lay tỉnh ông ta.
"Trương gia chủ?"
Không thể hỏi được A Hoa và Trương nhị công tử thì không hỏi được người khác sao?!
Trương gia chủ bị Diệp Miên lay mấy lần liền tỉnh, lúc đầu ông ta còn hơi mơ màn, sau liền sợ hãi nhìn xung quanh.
"Đã không có chuyện gì rồi!"-Diệp Miên trấn an ông ta.
Trương gia chủ đầu tiên nhìn đến cự thụ xuất hiện trong sân rồi nhìn A Hoa và Trương nhị công tử bị chế trụ. Ông ta vừa ngất một lát tỉnh dậy liền ổn rồi?
Minh Quang mỉn cười nhìn ông ta "Trương gia chủ, tại hạ có một số thắc mắc mời ông giải đáp cho."
Trương gia chủ có chút e dè nhìn Minh Quang "Xin tiên quân cứ hỏi!"
"Trương gia chủ biết A Hoa cô nương chứ?"-Minh Quang chỉ về phía A Hoa bị bảo kiếm ghim xuống đất.
Trương gia chủ có chút do dự "Có... Có biết."
"Vậy gia chủ có biết việc A Hoa cô nương bị mất tích chứ? Chuyện này có quan hệ gì với ông không?"
Trương gia chủ do dự không nói, bàn tay để bên hông run run.
A Hoa cười lạnh "Ông ta làm sao không biết chứ? Chính ông ta cho người giết chết ta mà!"
Minh Quang nhướng mày nhìn Trương gia chủ "Chuyện này là thật chứ?"
Trương gia chủ run run "Chuyện này... Chuyện này..."
"Vị tiên quân này."-A Hoa đột nhiên lên tiếng "Nếu như ta nói ra hết mọi chuyện ngươi có thể cho ta một cái công đạo hay không?"
Minh Quang mỉm cười "Tự nhiên sẽ có."
A Hoa nhìn thoáng qua Trương nhị công tử, hắn ta không có phản ứng gì chỉ nhìn chằm chằm thi thể Trương đại.
"Chuyện này phải kể bắt đầu từ mùa thu năm kia, là lần đầu tiên Trương đại công tử gặp ta. Ta ở trong thành Viên Châu sớm đã ngưỡng mộ tài hoa của Trương đại công tử nhưng thân phận thấp hèn sao sao có thể tới gần chàng ấy. Cho đến hôn đó, chúng ta vô tình gặp ở bờ sông, chàng bị thương.
Sau đó hai chúng ta liền thường xuyên gặp mặt, chàng ấy cũng tỏ ý thích ta. Một người tài hoa như chàng lại để ý đến một nữ tử thấp hèn như ta... Là ta phải tu phúc mấy kiếp mới gặp được chàng! Cũng bắt đầu từ đó trong thành truyền ra tin đồn ta và chàng có mờ ám khó nói."
A Hoa như đang nhớ lại quá khứ, trên mặt có chút khổ sở "Đoạn thời gian kia ta bị làm phiền rất nhiều, nhưng mà chàng ấy hứa sẽ cưới ta làm thê tử nên có bao nhiêu phiền phức, khổ sở ta đều chịu đựng được."
Phải biết rằng khi đó toàn thành Viên Châu như đối nghịch với nàng ấy vậy. Cũng đúng, một ngọc thụ lâm phong đại công tử Viên Châu lại yêu thích một nữa tử nghèo khó nhan sắc tầm thường sao bọn họ không ghen tỵ cho được chứ?
Bọn họ không thể lay chuyển Trương đại công tử thì lại quay sang gây khó dễ cho một cô nương yếu ớt thôi.
"Cho đến mùa đông năm kia, người của Trương phủ đến tìm ta. Hắn nói là do Trương đại công tử đến đưa nàng đến Trương phủ, hắn còn nói chỉ đưa một mình ta đi thôi. Ta liền không suy nghĩ nhiều gửi muội muội cho người khác trông giữ đi đến Trương phủ..."
A Hoa im lặng một lúc, nàng cười lạnh nói tiếp "Ai biết được người gọi ta đến không phải Trương đại công tử mà lại là Trương gia chủ chứ?! Ông ta bảo chàng sẽ cưới ta, sắp xếp cho ta ở một căn nhà trúc ngoại thành Viên Châu, tháng sau liền thành hôn.
Đúng ngày thành hôn, ta vận giá y chờ tân lang đến... Tân lang quả thật có đến đấy nhưng lại không phải chàng ấy!!!"
A Hoa căm hận nhìn Trương gia chủ "Ông ta sợ ta làm hỏng tiền đồ của con trai mình mà ép ta gả cho người khác khiến chàng ấy chết tâm! Ta trốn khỏi đó trở về tìm Trương đại công tử..."
A Hoa đột nhiên bật khóc "Ta nhìn thấy chàng rồi! Ta và chàng cách nhau chỉ hơn mười bước! Nhưng mà... Ta bị người ta đâm một kiếm xuyên tim, miệng bị bịt chặt chẳng kêu nổi câu nào! Ta nhìn thấy dáng vẻ thất vọng khi chàng ấy nghe tin ta đã kết hôn cùng người khác! Chàng ấy lại không thể gặp ta lần cuối!"
"Nhưng ông ta làm sao ngờ được..."-A Hoa đột nhiên cười, vừa khóc vừa cười như một kẻ điên "Làm sao ngờ đến ta lại trở thành lệ quỷ cơ chứ!"
Minh Quang nhíu mày "Vậy Trương phủ gặp chuyện xui xẻo đều do cô làm ra?"
A Hoa gật đầu "Chính là ta!"
"Vậy vì sao ngươi lại tấn công Trương đại công tử? Chẳng phải ngươi yêu hắn sao?"-Diệp Miên khó hiểu hỏi.
"Không phải ta!"-A Hoa nhìn qua Trương nhị công tử "Việc chàng ấy bị thương không phải ta làm."
Trương nhị công tử cười trừ "Tiên quân này, ngươi có biết vì sao đại ca ta bị thương không?"
Hắn ta nhìn thoáng qua Trương gia chủ mặt mày tái mét "Đại ca ta vì tình đau khổ, từ hôm đó luôn ở trong phòng không ra ngoài. Cha ta... Ông ta khuyên nhủ đại ca ra ngoài thư giãn đầu óc, ông ta nói vừa vặn có một lô hàng cần nhập về Viên Châu bảo đại ca hãy đi cùng. Kết quả, đại ca ta gặp chuyện..."
Hắn dừng một chút đột nhiên cười "Đại ca lại không biết bản thân bị chính người mình gọi là phụ thân ám toán!"