"Trước đây Nhiên Quy không thích y phục sặc sỡ nhiều màu sắc cho lắm nhưng từ khi vào phủ của hắn ta liền mặc y phục màu đỏ suốt ngày, kể cả đám thiếp thất của hắn ta cũng vậy. Đệ từng hỏi, muội ấy nói do hắn ta thích nên muội ấy mới mặc."
Minh Quang nhíu mày "Khá kì lạ."
Tiểu Phàm gật đầu phụ họa "Đệ cũng thấy lạ, cả đám nữ nhân trong phủ đều mặc màu đỏ cứ như đám cưới tập thể vậy!"
Diệp Miên bĩu môi "Thích màu đỏ đến vậy sao?"
"Được rồi, chuyện của Nhiên Quy sư muội vội vàng cũng không được. Trước đệ hãy nói cho ta biết tình hình ở Nam Cương thành đi."
Tiểu Phàm gãi đầu "Thú thật với huynh, mấy ngày nay ta đi điều tra thành Nam Cương nhưng mà không có chút tiến triển nào cả... À không đúng, là không tìm được cái gì khác thường mới đúng! Nói tòa thành bị quỷ phá nhưng nào có một con quỷ nào chứ! Toàn thành sạch bóng, còn an ổn hơn kinh thành Phủ Dung ấy!"
Minh Quang nhướng mày "Đệ nói không thấy bất cứ thứ gì kì lạ?"
Tiểu Phàm gãi đầu "Ngoại trừ tên nam nhân câu mất tiểu sư muội ra đệ chẳng thấy cái gì lạ cả!"
"Có khi nào huynh đau lòng cho tiểu sư muội quá mà không màng thế sự không đấy?"-Mộng Y đùa.
Tiểu Phàm nghiêm mặt "Tuy ta thích muội ấy thật nhưng cũng không vì vậy mà mặc kệ tất cả đâu nhé! Chính sự ta vẫn làm tối nhé!"
Mộng Y khẽ cười "Ồ, ra là thích tiểu sư muội Nhiên Quy nha!"
Tiểu Phàm có chút ngượng, hai má hơi hồng "Thích... Thích muội ấy thì đã sao? Hiện tại muội ấy cũng lấy người khác rồi!"
Mộng Y cười khẽ không nói gì.
"Nơi này quá mức sạch sẽ" Nghịch Lan lên tiếng "Tuy thành Nam Cương có ba gia tộc lớn trấn giữ nhưng cũng không thể sạch sẽ như vậy. Huống hồ Viên Châu và Nam Cương chỉ cách nhau một ngày đường mà một bên tà ma quấy rối một bên chẳng có thứ gì. Chuyện này khá kì lạ."
Minh Quang gật đầu "Chúng ta chia ra hai nhóm, một điều tra tình hình gần đây của Nam Cương, một đi theo Tiểu Phàm nhìn xem bên sư muội thế nào. Muội ấy là đồng đội của chúng ta, nếu có bất trắc chúng ta không khỏi liên can."
"Vậy để ta và Mộng Y đi cùng Tiểu Phàm."-Nghịch Lan chủ động phân đội.
"Được, vậy ta và Diệp Miên đi điều tra tình hình gần đây của Nam Cương. Xong chuyện gặp ở khách điếm!"
.
Tiểu Phàm hẹn Nhiên Quy tới một tửu lâu gần đó gặp mặt.
Tiểu sư muội Nhiên Quy này là một cô nương nhìn qua có vẻ ngoài đáng yêu, dung mạo thanh tú. Hôm nay Nhiên Quy mặc một bộ y phục bằng lụa màu đỏ thêu hạc trắng ở ống tay áo và vạt váy.
Nàng ấy nhìn có vẻ rất bình thường, trên mặt mang vẻ không có khiên nhẫn "Huynh lại gọi ta ra làm gì? Ta đã là nữ nhân đã có chồng, huynh cứ dăm ba bữa gọi ta ra ngoài! May rằng trượng phu ta tốt không so đo, nếu không ta xong đời rồi!"
Nghịch Lan và Mộng Y nheo mắt đánh giá Nhiên Quy.
Nhiên Quy cũng nhìn hai người họ "Ai đây?"
"Là Nghịch Lan sư tỷ và Mộng Y sư muội. Muội không nhớ sao?"
Ánh mắt Nhiên Quy có chút mờ mịt, hồi sau mới làm như bừng tỉnh nhớ ra "À thì ra là Nghịch Lan sư tỷ của Mạch Phong và Mộng Y của Mộc Quan Đường sao."
Tiểu Phàm có chút thận trọng nhìn nàng ấy "Nhiên Quy, không phải trước đây muội nói rất ngưỡng mộ Nghịch Lan sư tỷ sao? Tỷ ấy ở đây..."
"Cũng chỉ là trước đây thôi! Bây giờ ta không còn hứng thú tu luyện gì nữa một lòng chỉ hướng về trượng phu còn tâm trí đâu để nghĩ đến cái khác chứ!"-Nhiên Quy cắt lời hắn.
Tiểu Phàm hơi ngẩn ra, cười gượng một tiếng cúi đầu "À... Là vậy sao."
Nghịch Lan nhìn Nhiên Quy một lúc mới lên tiếng "Muội là đệ tử của vị trưởng lão nào?"
"Liễu Trưởng Lão, học về hỗ trợ chiến đấu. Sao vậy?"
Nghịch Lan lắc đầu "Vậy muội tiến vào Thiên tông khi nào?"
Nhiên Quy hơi nhăn mày "Mùa xuân năm trước, ta thông qua thử luyện đệ tử ngoại môn tiến vào nội môn. Trong Thiên tông còn có thi tuyển đệ tử nội môn qua cách khác sao?"
Nghịch Lan hơi mỉn cười "Có chứ, Mộng Y sư muội đây thông qua thi luyện đan ở Mộc Quan Đường đấy thôi."
Nhiên Quy hơi giật mình "À nhỉ, Phương trưởng lão tính khí thất thường, nhiều năm rồi không thu đệ tử năm trước lại thu thêm bốn người."
Nghịch Lan cười nhạt "Sư muội cũng đến xem thi luyện đan sao?"
Nhiên Quy lắc đầu "Không có, khi đó vừa tiến vào nội môn còn đang bế quan cơ mà!"
"Vậy muội lại biết rõ trong đợi thi luyện đan hôm đó thu nạp bốn người?"-Nghịch Lan nhướng mày.
"Thì ta nghe đệ tử nói qua thôi" Nhiên Quy không kiên nhẫn nói "Tỷ hỏi nhiều thế làm gì? Rốt cuộc tìm ta có chuyện gì nói thẳng ra đi!"
Nghịch Lan lắc đầu "Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói chút chuyện phiếm với sư muội thôi."
Nhiên Quy cau mày đứng lên "Thần kinh sao! Tốn thời gian của ta như vậy!"
"Nhiên Quy sư muội."-Nghịch Lan gọi Nhiên Quy đã đi tới cửa lại "Thử luyện Vụ Ẩn năm trước Tiểu Phàm bị thương, trở về là do muội chăm sóc đệ ấy nhỉ?"
Nhiên Quy quay người "Làm sao?"
Nghịch Lan mỉn cười "Không sao, ta chỉ muốn xác định xem muội có nhớ hay không thôi."
Nhiên Quy không nói gì, bĩu môi rời đi.
Đợi Nhiên Quy đi xa Tiểu Phàm mới lên tiếng hỏi "Sư tỷ nhìn ra cái gì sao?"
Nghịch Lan đặt ly trà trong tay xuống "Kí ức của Nhiên Quy kia có vấn đề."
"Hả?"-Tiểu Phàm đầu đầy chấm hỏi "Ý tỷ là sao?"
"Ta từng gặp qua Nhiên Quy một lần, chính là ngày từ Diễn Võ đường ban bố kết quả thử luyện trở lại, bốn người chúng ta Minh Quang, Tưởng Anh, đệ và ta đã gặp muội ấy." Nghịch Lan nghiêng đầu cười "Nhưng muội ấy không nhớ."
Tiểu Phàm gãi đầu "Chuyện đã qua lâu rồi đệ thậm chí còn không nhớ nữa, có lẽ muội ấy quên thôi. Huống hồ khi đó muội ấy còn không biết tỷ là ai."
Nghịch Lan cười nhạt "Vậy chuyện ở Vụ Ẩn sơn đệ có từng kể với muội ấy không?"
Tiểu Phàm gật đầu "Có chứ!" hai người bọn họ quen nhau từ lúc Nhiên Quy còn ở ngoại môn. Lúc thử luyện Vụ Ẩn sơn diễn ra quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn rồi.
"Vậy đệ có nhắc đến Mộng Y với muội ấy không?"
"Có chứ!"-Tiểu Phàm gật đầu "Mộng Y sư muội là một trong số ít tân đệ tử tham gia thử luyện lần đó mà. Mộng Y còn thể hiện tốt như vậy đệ đương nhiên có kể cho Nhiên Quy nghe."
Hầu như là mỗi một chuyện hắn gặp ở Vụ Ẩn sơn đều kể cho Nhiên Quy nghe.
Nghịch Lan cười nhạt "Vậy mà khi nảy lúc đệ nhắc đến Mộng Y, Nhiên Quy không phải nhớ tới đồng đội của đệ trong thử luyện mà là một đệ tử của Mộc Quan Đường.
Lại nói vì sao Nhiên Quy biết Mộc Quan Đường có bốn tân đệ tử? Tính lúc Nhiên Quy xuất quan thì đã là một hai tháng sau khi thi luyện đan diễn ra, có nghe người khác đồn đãi cũng không đến mức nhớ rõ vậy chứ? Hơn nữa nếu đã nghe người ta đồn đãi mà nhớ rõ như vậy thì không lí nào không nhớ Mộc Quan Đường có thể tổ chức chọn để tử nội môn riêng."
Tiểu Phàm trầm mặc.
"Còn một điểm, lúc nhắc đến tên hai người bọn ta Nhiên Quy tỏ ra rất mờ mịt như chưa từng nghe qua hai cái tên này vậy nhưng sao đó mới bừng tỉnh đại ngộ. Cứ như kí ức của muội ấy bị phủ màn vậy, nhắc đến quá khứ xa xôi lại phải tìm đến kéo màn lên."
"Ý tỷ là kí ức của Nhiên Quy có người động tay động chân?"
Nghịch Lan nhúng vai "Chỉ là suy đoán. Dù sao Nhiên Quy và phu quân của muội ấy cũng không bình thường."
Mộng Y dùng ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái nhìn Nghịch Lan, quả nhiên là nữ chủ đại nhân! Thông minh như vậy!
Nghịch Lan đột nhiên quay đầu nhìn nàng, Mộng Y không kịp thu ánh mắt lại đành cười ngốc nhìn Nghịch Lan.
"Vậy phải làm sao đây? Nhiên Quy ở bên cạnh hắn ta liệu có nguy hiểm gì không?" Tiểu Phàm lo lắng cho người mình thương đến mức muốn vò bức hết tóc nào nhìn thấy hai người đang 'liếc mắt đưa tình' đâu chứ.
Nghịch Lan thu hồi ánh mắt đang nhìn Mộng Y lại "Chúng ta đến phủ đệ của nam nhân kia trước."
"Được, ta dẫn đường cho tỷ."