Nghịch Lan đến Mộc Quan Đường thì đạo lôi kiếp thứ tư đã giáng xuống. Nàng không chút do dự phóng linh lực gia cố kết giới, cùng Phương trưởng lão gánh chịu giúp Mộng Y đạo lôi kiếp này.
Phương trưởng lão chỉ thoáng nhìn qua Nghịch Lan một cái, không ngăn cản.
Mà Mộng Y lúc này đã sớm chìm trong mộng cảnh do tâm ma tạo ra, không một chút ý thức được tính mạng bản thân đang bị đe dọa bởi sự bài trừ của thiên đạo.
Mộng Y thấy bản thân lạc vào một vùng đất rộng, nơi đây không có một chút nhân khí, không có động vật sống nào cả. Nàng đi lâu thật lâu cuối cùng nhìn thấy một khu rừng, lúc nàng đi qua khu rừng đó bỗng nhiên nghe thấy tiếng binh khí va chạm, tiếng hô hào chém giết.
Mộng Y ngơ ngác một lúc, cuối cùng không để tâm âm thanh chém giết kia mà đi tiếp. Nàng không biết khung cảnh xung quanh thay đổi như thế nào, khi nhận thức được thì đã đứng bên ngoài một tòa nhà cổ xưa, ma khí lượn lờ.
Tòa nhà lớn như vậy nhưng lộ vẻ tiêu điều, vết máu đã sớm khô còn vươn khắp nơi, tấm bảng treo trên tòa thành đã bị chém thành hai nửa rơi trên bậc thềm.
Mộng Y không quan tâm tấm bảng ghi cái gì, đi thẳng vào trong. Bên trong đại sảnh treo vải lụa trắng, mà trên vải lụa viết hàng chữ bằng máu tươi.
“Truy điệu Tiểu Y”
Mộng Y thở dốc, trái tim lẫn cả cơ thể đau đớn cùng cực.
Hình ảnh trong chớp mắt thay đổi, Mộng Y nhìn thấy đối diện chính là bản thân quần áo rách nát, máu vấy bẩn thanh y thanh tao. Nàng thấy 'Mộng Y' ngã xuống trong vũng máu, trên môi treo nụ cười mà vị trí trái tim trống rỗng.
Mộng Y đột nhiên nói không nên lời, cổ họng như bị ai bóp nghẹn, nước mắt cứ thể tuôn trào không hiểu lí do.
Trong ảo ảnh Nghịch Lan bạch y đã nhuốm máu xuyên qua Mộng Y ôm lấy một 'Mộng Y' khác đã không còn sức sống. Nàng nhìn thấy Nghịch Lan khóc, so với nổi đau thể xác nhìn thấy Nghịch Lan khóc nàng càng đau hơn.
Mộng Y mất hết sức lực quỳ xuống đất, nàng vươn tay chạm vào Nghịch Lan nhưng nàng không thể nào chạm được, bàn tay cứ thế xuyên qua người Nghịch Lan. Trong cơn đau đớn Nghịch Lan đột ngột ngẩn đầu nhìn về phía nàng. Ngay khi Mộng Y tưởng rằng Nghịch Lan đã nhìn thấy nàng đột nhiên cả Nghịch Lan và 'Mộng Y' đang trong lòng nàng ấy dần dần tan biến.
"Không!!!"
Hồn khế sinh tử... Một trong hai chết đi thì người còn lại cũng không sống nổi.
Hồn khế sinh tử... Một trong hai phản bội lời thề, hồn phi phách tán.
Mộng Y quỳ rạp xuống đất nức nở khóc không thành lời "Sư tỷ... Sư tỷ xin lỗi... Sư tỷ..."
"Tiểu Y..."
"Tiểu Y..."
Là ai đang gọi nàng đó?
"Tiểu Y!!!"
Là... Sư tỷ sao?
"Mộng Y! Mau tỉnh lại đi! Ngươi như thế này thì Nghịch Lan phải làm sao? Chẳng phải ngươi rất thích Nghịch Lan sao?!"
Nhưng... Sư tỷ vừa biến mất rồi...
"Nghịch Lan đang ở bên ngoài kia, ngươi tỉnh dậy liền thấy được nàng!"
Thật sao?
"Ngươi còn không tỉnh dậy thì không cần hôn lễ nữa!"
Ah... Hôn lễ! Đúng rồi, nàng và Nghịch Lan còn chưa kịp thành thân... Sư tỷ bảo sẽ chờ nàng, nhất định tỷ ấy sẽ không thất hứa!
Mộng Y chịu đựng cơn đau nhứt toàn thân mà đứng dậy
"Ta phải làm sao đây?"
"Tĩnh tâm hấp thụ lôi kiếp!"
Mộng Y không rõ là ai đang giúp mình nhưng nàng không chút nghi ngờ làm theo, nàng còn muốn tỉnh lại gặp Nghịch Lan.
Mộng Y vận khí bảo hộ tâm mạch, nàng phát hiện ở đang điền có một hoa sen đang nở rộ. Hoa sen... Nàng đã vào trúc cơ rồi?!
Lúc Mộng Y thoát khỏi tâm ma đúng lúc đạo thiên lôi thứ năm giáng xuống. Trong giây phút thiên lôi cận kề nàng đột nhiên từ bỏ phản kháng, đem toàn bộ linh lực bảo vệ linh hồn, tùy ý đến thiên lôi giáng thẳng xuống người.
Thanh Tâm quả và cây nấm nhỏ bị nàng dọa suýt ngất.
"Tiểu Y!"
"Chủ nhân!"
Đạo thiên lôi thứ năm mang theo sức mạnh lớn hơn cả đạo thiên lôi thứ tư. Phương trưởng lão, Nghịch Lan trơ mắt nhìn hơn một nửa sức mạnh giáng thẳng vào biệt viện.
Tàn dư sức mạnh của thiên đạo lấy biệt viện làm trung tâm quét ra vài chục mét. Trong lúc mọi người đều nghĩ Mộng Y đã không xong thì cự thụ tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, một nhánh cây vươn dài mang Mộng Y đi.
Đạo thiên lôi thứ năm giáng xuống trời cao cũng thôi làm khó người, mây đen tản đi mất. Mộng Y nằm trên cành cây cự thụ thở hổn hển nhìn trời cao, ông trời muốn làm khó nhóc yếu ớt đáng thương bất lực nàng mà!
Nghịch Lan không quản dư âm sức mạnh của thiên lôi còn vươn lại, trực tiếp chạy vào biệt viện.
Mộng Y bò xuống khỏi cự thụ, thanh y trên người vừa rách vừa bị cháy nhìn thập phần thê thảm. Nhìn thấy Nghịch Lan mang vẻ mặt lo lắng chạy vào nàng nở nụ cười ôm lấy nàng ấy. Cũng ngay lúc ấy thời khắc chuyển giao năm mới đến, pháo hoa giao thừa trên trời nở rộ.
Trong tiếng pháo hoa vang, đủ loại ánh sáng mày sắc chiếu lên hai người, Mộng Y nhẹ giọng hỏi "Sư tỷ, ta xuất quan kịp lúc chứ?"
Nghịch Lan không nói gì ôm chặt lấy nàng, ở góc độ mà Mộng Y không thấy khóe miệng Nghịch Lan đang rỉ máu. Nghịch Lan hít sâu một hơi, nuốt ngược ngụm máu tanh ngọt.
"Sư tỷ, tỷ bị thương sao?"
Nghịch Lan lắc đầu, nàng ấy kéo Mộng Y đến trước mặt kiểm tra từ trên xuống dưới "Muội có bị thương chỗ nào không? Có tổn thương kinh mạch không?"
Mộng Y mỉm cười lắc đầu "Không có gì đáng ngại cả."
Lúc này Nghịch Lan thở ra một hơi nhẹ nhỏm "Vậy thì tốt, trở về ta kiểm tra lại cho muội lần nữa."
Mộng Y mỉm cười "Vâng, đều nghe theo tỷ!"
Phương trưởng lão đứng bên ngoài biệt viện lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn cả biệt viện lớn bị thiên lôi oanh tạc thoáng thở dài "Xem ra phải xây lại biệt viện rồi!"
Tập Yên Yên cười khẽ, nàng ấy tựa vào thân cây mới có thể đứng vững "Sư phụ không đi thăm Mộng Y sư muội sao?"
"Hừ, có Nghịch Lan ở đó rồi thăm cái gì mà thăm!" Phương trưởng lão nhìn Tập Yên Yên một cái rồi ném cho nàng ấy lọ thuốc "Con trở về dưỡng thương đi! Tu vi kém như vậy còn muốn giúp đỡ!"
Tập Yên Yên nhận lấy lọ thuốc mỉm cười "Cũng không giúp được gì cho sư muội... Đa tạ sư phụ!"
Phương trưởng lão hừ hừ vài tiếng rồi đi mất.
Tập Yên Yên uống thuốc Phương trưởng lão cho, đợi một lát chân có thể hoạt động được liền rời đi.
So với ba người ở đầu tiền tuyến Phương trưởng lão, Nghịch Lan và Tập Yên Yên chống đỡ giúp Mộng Y thì Tần Khương Xuyên và Vương Cầm ở bên này thê thảm hơn nhiều. Hai người dẫn đi vài tia thiên lôi của Mộng Y, trực tiếp bị đánh đến toàn thân cháy đen. Tần Khương Xuyên còn lợi dụng quyền năng tác giả của mình xâm nhập vào mộng cảnh của Mộng Y giúp nàng ấy tỉnh lại, lúc này đã cạn kiệt sức lực nằm bệt ra đất.
Vương Cầm nhìn trời cao yếu ớt nói "Ta sẽ không tu luyện nữa, huhu lên trúc cơ còn bị sét đánh!"
Tần Khương Xuyên bật cười.
Vốn dĩ Vương Cầm trong nguyên tác đã qua trúc cơ nhưng lúc cô xuyên đến bị phế bỏ tu vi tu đạo lại từ đầu, lúc này chỉ mới đến luyện khí tầng mười một thôi. Vương Cầm thề tuyệt đối sẽ không lên trúc cơ! Cô chưa chắc sẽ may mắn có thể qua được đâu!
"Đa tạ ngươi."
Vương Cầm hơi sửng sốt nhìn Tần Khương Xuyên "Cái gì?"
"Đa tạ ngươi khi nảy chịu gánh thiên lôi cùng ta."
Vương Cầm mất tự nhiên nói "Ta cũng không phải cố ý giúp ngươi, dù sao ngươi chết ta cũng không trở về được... Ta là giúp bản thân ta thôi.
[Hừ, nếu không phải khi nảy ta sử dụng quyền hạn hệ thống thì kí chủ sớm bị thiên lôi oanh tạc rồi còn ở đây mạnh miệng!]
Câm mồn!
Tần Khương Xuyên nghiêng đầu nhìn Vương Cầm, mỉm cười không nói gì.