Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung

Chương 10: Tổ hợp kĩ hiển uy



Lại qua một tháng, lễ thành nhân rốt cuộc đã tới.

Làm một trong tam đại gia tộc ở Ô Thản Thành, lễ thành nhân của Tiêu gia đương nhiên được rất nhiều người chú ý, hôm nay không chỉ tộc nhân Tiêu gia mà rất nhiều người của thế lực khác tới tham dự, đáng chú ý nhất là có cả người của phòng đấu giá Đặc Nhĩ Thước.

Trong đó người Tiêu Viêm không muốn gặp nhất cũng có mặt – Nhã Phi, Tiêu Viêm thực sự rất sợ Nhã Phi phát hiện ra bản thân là Luyện Dược Sư thần bí.

Dù sao bây giờ Tiêu Viêm quá yếu, Tiêu gia lại không sánh được với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, một khi người ta có ý xấu cả Tiêu gia lẫn Tiêu Viêm đều gặp rắc rối lớn.

Ở bên cạnh, Huân Nhi phát hiện Tiêu Viêm giật mình khi thấy Nhã Phi, Huân Nhi không khỏi tò mò hỏi:

-Tiêu Viêm ca ca có quen biết Nhã Phi của phòng đấu giá sao?

Tiêu Viêm thầm than Huân Nhi quá tinh quái, cái gì nàng cũng biết hết, đành phải ho khan chối:

-Không có.

Huân Nhi nhíu mày không buông tha:

-Thật sự?

Không chịu nổi ánh mắt dò xét kia, Tiêu Viêm cười khổ:

-Có gặp qua, nhưng không quen.

Huân Nhi hừ hừ:

-Tạm tin Tiêu Viêm ca ca lần này.

Bỗng nhiên, Tiêu Viêm trông thấy thêm một người quen khác buột miệng nói ra:

-Hửm, nàng ta sao lại trở về rồi?

Nghe vậy Huân Nhi nhìn theo ánh mắt Tiêu Viêm liền thấy một nữ tử mặc một bộ đồ trắng xanh xen kẽ, thoạt nhìn rất giống trang phục của môn phái hay học viện nào đó nói:

-Tiêu Viêm ca ca đang nói tới Tiêu Ngọc biểu tỷ?

Tiêu Viêm gật đầu:

-Ừ, theo ta được biết Tiêu Ngọc đã được nhận vào Già Nam học viện rồi, không biết sao lại có thời gian rảnh rỗi trở về, vạn lần đừng tới tìm ta gây phiền phức a.

Phía bên kia, Tiêu Ngọc cũng nhìn thấy Tiêu Viêm.

Ghét của nào trời trao của đấy, Tiêu Viêm vừa dứt lời Tiêu Ngọc đã chạy tới gây chuyện:

-Nghe nói ngươi trong một năm từ tam đoạn đấu khí leo lên tới bát đoạn đấu khí, không biết có phải thật hay không a?

Tiêu Viêm không muốn tranh cãi nhiều nói:

-Thật hay giả, lát nữa chẳng phải sẽ biết sao? Hiện tại ta không có hứng thú chơi đùa, phiền ngươi tìm người khác nói chuyện đi.

Tiêu Ngọc cảm giác được Tiêu Viêm so với bốn năm trước đã thay đổi, nếu là Tiêu Viêm của ngày trước khẳng định sẽ tức giận khi bị người chọc ngoáy, điều này… làm Tiêu Ngọc cảm thấy có chút hụt hẫng quay người rời đi, trong thời gian ở học viện tính tình điêu ngoa của nàng đã kiềm lại rất nhiều.

Kì thực, nàng không hề ghét Tiêu Viêm, kể cả việc “vô tình” bị đụng trúng lúc đang tắm cũng không khiến nàng ác cảm với Tiêu Viêm, nếu có cũng chỉ là ghen tỵ với tư chất của Tiêu Viêm nên mới lấy cái cớ đó kiếm chuyện cãi vã mà thôi.

Dù sao, mọi người đều là người một nhà.

Đuổi được Tiêu Ngọc đi, phiền phức lớn hơn lại tới, Tiêu Chiến… vậy mà lại dẫn Nhã Phi tới gặp Tiêu Viêm mới chết.

Tiêu Chiến không biết nỗi khổ trong lòng Tiêu Viêm cười nói rôm rả giới thiệu:

-Viêm nhi, vị này là thủ tịch phòng đấu giá Đặc Nhĩ Thước, Nhã Phi, con mau qua chào hỏi một câu, Trúc Cơ Linh Dịch con phục dụng chính là lấy từ chỗ nàng đó.

Bất đắc dĩ, Tiêu Viêm đành lộ ra vẻ mặt “ngây thơ” đúng số tuổi tươi cười chào hỏi:

-Ra mắt Nhã Phi tỷ tỷ.

Nhã Phi rất tinh quái chuyển ánh mắt sang bàn tay của Tiêu Viêm cười nói:

-Nga, tay của Tiêu Viêm đệ đệ thật đẹp a, tỷ tỷ thật hâm mộ đấy.

Đương nhiên, đây chỉ là một phép thử, Nhã Phi đã nói với mấy người chứ không chỉ riêng gì Tiêu Viêm.

Có điều, Tiêu Viêm vốn có tật liền giật mình vô ý hơi rụt tay lại đã chứng minh điều Nhã Phi muốn biết, nhưng Nhã Phi lại giả vờ như chưa phát hiện ra chuyển chủ đề khác:

-Nghe nói Tiêu Viêm đệ đệ một năm tăng ngũ đoạn đấu khí khiến tỷ tỷ rất tò mò, chẳng hay có thể “kể sự thật” cho tỷ tỷ biết được hay không?

Lúc này, Tiêu Viêm đã nhận ra bản thân bị hố không dài dòng nữa nói thẳng:

-Đây là bí mật rất lớn của đệ nha, nếu tỷ tỷ muốn biết, hay là chúng ta tìm một chỗ nào nói chuyện riêng vài phút a.

Nghe vậy Nhã Phi cười cười:

-Nga, có cơ hội làm quen với một tiểu đệ đệ thiên tài, tỷ tỷ rất nóng lòng đấy.

Sau đó hai người không để ý ánh mắt kinh ngạc của những người còn lại tạm thời rời khỏi hiện trường.

Về phần Huân Nhi cũng không đi theo Tiêu Viêm, nàng rất tin tưởng con người Tiêu Viêm, trong việc này ắt hẳn có lí do nào đó nên Tiêu Viêm mới không để nàng biết, đối chiếu với chuyện tu vi Tiêu Viêm gia tăng chóng mặt Huân Nhi đã đoán được một hai rồi.

Đến một chỗ vắng vẻ, Tiêu Viêm dựa lưng vào một gốc cây lật mặt nói:

-Chắc Nhã Phi tiểu thư đã đoán được ta vị Luyện Dược Sư thần bí kia, không biết Nhã Phi tiểu thư có ý định gì hay không?

Cảm giác trước và sau Tiêu Viêm giống như hai người hoàn toàn khác nhau, Nhã Phi không khỏi hơi ngẩn người một chút mới đáp lại:

-Chậc, tiểu đệ đệ thâm tàng bất lộ a, nếu không phải ngươi để lộ bàn tay và nhịp tim tăng nhanh ta còn không thể đoán được đâu. Thực ra ta cũng không có ý đồ gì cả, chỉ đơn giản muốn kết giao với một người tiềm năng vô hạn là ngươi mà thôi.

Tiêu Viêm không ngờ Nhã Phi còn dựa vào cả “nhịp tim” để đưa ra suy đoán, xem ra bản lĩnh của Nhã Phi rất không tầm thường, nhất là ở phương diện đầu óc, nàng cực kì thông minh.

Tiêu Viêm nhún vai nói:

-Tốt, ta nhận người tỷ tỷ này, bất quá nếu ta phát hiện ngươi làm chuyện bất lợi cho Tiêu gia, đừng trách ta vô tình.

Nhã Phi bĩu môi đầy dụ hoặc:

-Tiểu đệ đệ hung dữ quá a.

Trò chuyện mấy câu, hai người lại quay về tránh gây hiểu lầm.

Lúc trở về, đã tới giai đoạn chính của nghi thức thành nhân, nghi thức “phục trắc”, hay nói cách khác là kiểm tra lại một lần tu vi trước ánh mắt của toàn thể mọi người để cho người khác biết lớp trẻ Tiêu gia mạnh thế nào.

Tiêu Viêm cười nói:

-Ta ghét nhất là các loại nghi thức rườm rà, may mắn có Nhã Phi tỷ tỷ giải vây.

Nhã Phi cũng cười mỉm chi:

-Vô tình thôi, chứ tỷ tỷ nào muốn phá hỏng quy tắc.

Thoạt nhìn, mối quan hệ giữa hai người rất tốt khiến các nhà khác hâm mộ không thôi, không nói tới Nhã Phi xinh đẹp thì nàng còn là thủ tịch phòng đấu giá, giao hảo với nàng chẳng khác nào giao hảo với cả phòng đấu giá rồi.

Trong lúc nhất thời, Tiêu gia bỗng trở thành một khối bánh ngọt nhà nhà muốn kết giao.

-Tiêu Viêm, lên tiến hành nghi thức phục trắc.

Được gọi tên, Tiêu Viêm tạm thời chia tay Nhã Phi chạy lên đài, với cái tin tức một năm tăng ngũ đoạn đấu khí rất hiển nhiên Tiêu Viêm đã trở thành nhân vật được vạn chúng chú mục, nhất là người ngoài tộc nhìn Tiêu Viêm chằm chằm như một loại động vật quý hiếm nào đấy.

Tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi: Là thật sao?

Rất nhanh, đáp án đã có, là thật.

Nhị trưởng lão Tiêu Ưng dõng dạc tuyên bố:

-Tiêu Viêm, bát đoạn đấu khí.

-Hít…..

Nghe đồn, và tận mắt chứng kiến, là hai tâm thái hoàn toàn khác nhau, kết quả vừa ra, rất nhiều người hít vào một ngụm lãnh khí, sau đó rất nhiều người lên tiếng chúc mừng:

-Tiêu gia lần này nhặt được bảo bối rồi a.

-Sai, ngay từ đầu Tiêu Viêm đã là bảo bối, hiện tại hắn chỉ đang đòi lại danh hiệu thiên tài mà thôi.

-Chậc, mặc kệ thế nào, tương lai Tiêu gia nhất định sẽ là cự đầu một phương, đoán chừng vài chục năm nữa Ô Thản Thành sẽ sinh ra một vị Đấu Hoàng cưởng giả a.

Tiếp đó, là một màn kiểm chứng thực lực, Tiêu Viêm bắt buộc phải nhận lời khiêu chiến của ít nhất một người dưới đấu giả.

Hiển nhiên, dưới đấu giả chỉ có hai người Tiêu Mị và Tiêu Ninh là có khả năng cạnh tranh cùng Tiêu Viêm với tu vi bát đoạn đấu khí, những người còn lại căn bản không có gan khiêu chiến.

Trong đó Tiêu Mị không hề có ý tứ muốn lên, còn Tiêu Ninh giống như đã chờ ngày này từ lâu lập tức đứng ra khiêu chiến:

-Tiêu Viêm biểu đệ, ta muốn khiêu chiến ngươi.

Trông thấy cháu của mình muốn khiêu chiến, nhị trưởng lão Tiêu Ưng khẽ nhíu mày:

-Tên tiểu tử ngu ngốc này, Tiêu Viêm đã không phải phế vật của ngày nào nữa rồi, lên đài chỉ tự chuốc lấy nhục thôi.

Bất quá ngăn cản đã trễ, Tiêu Viêm không lên tiếng từ chối nghĩa là đã chấp nhận khiêu chiến, nhị trưởng lão đành phải nói:

-Đây chỉ là luận bàn, hai ngươi nhớ kĩ giữ chừng mực một chút.

Tiêu Ninh gật đầu, Tiêu Viêm cũng không có ý kiến.

Theo nhị trưởng lão thối lui, không khí trên đài nhất thời biến thành căng thẳng.

Tiêu Ninh vẫn cực kì tự tin nói:

-Mặc dù cùng là bát đoạn đấu khí, nhưng ngươi thua chắc rồi, xét về mặt đấu kĩ, ngươi sao có thể so sánh được với ta. Từ nay về sau, khôn hồn thì tránh xa Huân Nhi ra một chút.

Tiêu Viêm cảm thấy Tiêu Ninh quá trẻ con, hắn bẻ bẻ cổ tay nói:

-Không cần nhiều lời, dùng nắm đấm nói chuyện đi.

Tiêu Ninh hét lên:

-Tốt, tiếp chiêu. Hoàng giai trung cấp đấu kĩ, Liệt Trảo Kích.

Liệt Trảo Kích, là một chiêu thức phỏng theo diều hâu săn mồi, cánh tay phải của Tiêu Ninh cong thành hình dạng giống hệt cái chân sắc nhọn của diều hầu vẽ một vòng thẳng tới yết hầu Tiêu Viêm, cũng không biết chỉ muốn bóp cổ hay muốn một phát làm gãy cổ Tiêu Viêm.

Đối mặt với một kích như thế, Tiêu Viêm nhếch miệng cười nhạt:

-Quá chậm.

-Xoạt.

Hai chân Tiêu Viêm chỉ khẽ động một cái, Liệt Trảo Kích liền vồ vào hư không, bất quá thế công của Tiêu Ninh không đơn giản một chiêu liền dừng mà là liên hoàn Liệt Trảo Kích, trượt một phát Tiêu Ninh lập tức vạch thêm một đường, mục tiêu vẫn là yếu hầu Tiêu Viêm.

-Xoạt, xoạt, xoạt.

Liên tục vồ trượt, Tiêu Ninh có chút bực bội quát:

-Ngươi chỉ biết né tránh hay sao?

Tiêu Viêm cười như không cười nói:

-Ngươi thực muốn ta ra tay?

Tiêu Ninh hừ lạnh:

-Bớt nói nhảm, có giỏi đứng lại đấu tay đôi với ta.

Tiêu Viêm gật đầu đáp ứng:

-Tốt, vốn không muốn bị thương ngươi quá nặng, dù sao đều là người một nhà.

Nói xong, Tiêu Viêm tay duỗi thành chưởng vỗ tới:

-Xuy Hỏa Chưởng.

Thấy vậy Tiêu Ninh cười khinh thường:

-Hoàng giai sơ cấp đấu kĩ cũng lôi ra? Không biết sống chết. Tiếp ta một quyền. Hoàng giai cao cấp đấu kĩ, Thiết Sơn Quyền.

-Bộp.

Một quyền một chưởng va chạm, đẳng cấp chênh lệnh, nhưng uy lực lại ngang nhau.

Tiêu Viêm đổi chưởng thành quyền:

-Toái Thạch Quyền.

-Thiết Sơn Quyền.

-Bang.

Vẫn là hoàng giai sơ cấp đấp kĩ đấu với hoàng giai cao cấp đấu kĩ, nhưng hai quyền va chạm Tiêu Ninh lại là người yếu thế hơn.

Cuối cùng, hóa quyền thành chỉ:

-Nhất Dương Chỉ.

-Thiết Sơn Quyền.

-Phập… Aaaaaa.

Vẫn là hoàng giai sơ cấp đấu kĩ đấu với hoàng giai cao cấp đấu kĩ, nhưng vừa va chạm Tiêu Ninh đã phải hét lên cực kì đau đớn khi ở quyền đầu bị một chỉ của Tiêu Viêm chọc lủng một lỗ, kinh mạch càng bị ảnh hưởng chấn động, máu tươi không ngừng tràn ra.

Tam trọng tổ hợp kĩ, Tiêu Ninh không chịu nổi đau đớn ngất xỉu.

Đây còn là do Tiêu Viêm đã nương tay, nếu không cánh tay của Tiêu Ninh đã bị phế hoàn toàn.

Tiêu Viêm tiêu sái đứng trên đài thi đấu hờ hững nói:

-Còn ai muốn khiêu chiến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.