Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!

Chương 13: Ch.13: thưởng.





Tô Thủy Nguyệt ngồi giữa phòng đả tọa, từ ngày hắn xuyên sách tính đến giờ cũng đã được mười ngày, mà những ngày gần đây hầu như không bước chân ra khỏi phòng cũng không biết chung quanh Thư Uyển Phong có những thứ gì. Mà gần đây hệ thống cũng không giao cho hắn nhiệm vụ gì, chỉ sau một lần khi hôn Thanh Khê chân nhân thì trong túi trang bị rơi ra một bộ tâm pháp ngự kiếm phi hành. Chỉ đáng tiếc là hắn chỉ mới tu luyện ở cấp bậc luyện khí cơ bản, chưa thể tập luyện công pháp ngự kiếm. Sau hơn năm ngày cùng Thanh Khê chân nhân song tu Tô Thủy Nguyệt hắn rốt cuộc cũng đã tu luyện đến luyện khí bậc 9, sau lần đả tọa này chắc chắn thăng lên Trúc cơ sơ kỳ, tu luyện thuật ngự kiếm. Vốn từ đầu Thanh Khê chân nhân là muốn hắn làm lô đỉnh, nhưng lại bởi vì công lực hắn còn quá thấp nên chỉ có thể chăm chỉ tu luyện. Thanh Khê chân chân không thường xuyên ở Thư Uyển Phong, chỉ mỗi ngày đến song tu cùng hắn một lần thì rời khỏi, có thể là đi đến động đá hôm trước để tu luyện, Tô Thủy Nguyệt cũng từng hỏi han qua nhưng lại không nhận được đáp án như mong muốn. Tô Thủy Nguyệt thu lại công lực, tuy nhận thấy Trúc cơ sơ kỳ so với Luyện khí bậc 9 cũng không mấy khác biệt, nhưng hắn thật là đã lên đến Trúc cơ. Thanh Khê chân nhân đã nói nếu hắn lên được Trúc cơ thì sẽ thưởng, thật sự mong chờ, không hiểu tại sao hắn lại thích quấn quýt với Thanh Khê như vậy, một câu khen của y thôi cũng làm hắn vui vẻ cả ngày. 

Tô Thủy Nguyệt duỗi người đứng dậy, hôm nay hắn đã đả tọa hết hơn năm canh giờ, bụng cũng đói muốn chết liền mở cửa đi ra. Điều hắn bất ngờ nhất chính là Thanh Khê chân nhân đang điều khiển linh khí tưới nước cho mấy khóm hoa trong vườn. Tô Thủy Nguyệt nhón chân đi tới sau lưng y, hai tay đặt ngay sau lưng y muốn hù dọa, chỉ là chưa kịp đi tới thì Thanh Khê chân nhân đã quay người lại, không biểu tình gì búng một ngón tay lên trán hắn.

\- Lại muốn bày trò gì?


\- Sư phụ, sao chẳng có một chút hài hước gì vậy!

Tô Thủy Nguyệt đẩy tay Thanh Khê chân nhân ra, chán nản ngồi xuống bàn đá bên cạnh.

\- Sao hôm nay ngươi lại đến sớm vậy?

Thanh Khê chân nhân mở cái lồng ở trên bàn ra, bên trong là thức ăn còn nghi ngút khói làm Tô Thủy Nguyệt nước dãi muốn nhỏ ròng ròng, y nhìn hắn như vậy liền không tránh khỏi thấy buồn cười.

\- Hôm qua ta đã kiểm tra, ngày hôm nay ngươi chắc chắn tấn chức Trúc cơ sơ kỳ, thời gian đả tọa lâu như vậy nhất định là đói bụng nên bảo đệ tử bên Thư Trúc Phong chuẩn bị một ít đồ ăn. Thu Uyển Phong của chúng ta đều đã tu luyện tích cốc, không ai ăn thức ăn như ngươi cả. 

\- Sư phụ đặt biệt dặn dò là vì ta sao?


Tô Thủy Nguyệt nghiêng đầu sang một bên nhìn ngắm dung nhan lãnh đạm của người đứng phía trên. Khuôn mặt góc cạnh thanh tú, mày kiếm mắt sáng, trong mắt sâu thẳm như hồ nước mùa thu giống như xung quanh không có gì làm y bận tâm đến, vóc dáng không cao lớn một chút nào, lại có chút gầy. Tô Thủy Nguyệt lại nhìn một lược từ yết hầu Thanh Khê chân nhân xuống dưới, người này thoạt nhìn nhỏ nhắn như vậy mà lại.... Tô Thủy Nguyệt hai tay ôm mặt gục xuống bàn, vành tai đỏ ửng. 

\- Phát điên cái gì? Hơn nữa ta đã nói, lúc không có ai không cần gọi ta là sư phụ. 

Thanh Khê gõ lên đầu Tô Thủy Nguyệt một cái, đồ ăn đã được bê ra hết. Tô Thủy Nguyệt vui mừng lại chẳng biết nên nói như thế nào chỉ có thể chăm chú xới cơm, ăn thật ngon lành, Thanh Khê không muốn hắn gọi là sư phụ hẳn là có dụng ý gì đó. Chỉ là hắn ngàn lần không ngờ tới, Thanh Khê chân nhân là bởi vì không muốn một lô đỉnh gọi mình là sư phụ. Nếu hắn biết, chắc chắn không ăn được vui vẻ như thế này. 

\- Thanh Khê, ngươi nói là ta lên được Trúc cơ sẽ thưởng cho ta, chẳng lẽ là bữa ăn này sao?

\- Ngu ngốc. 

Thanh Khê chân nhân không chút biểu tình mắng Tô Thủy Nguyệt một câu sau đấy từ trong túi không gian lấy ra một quyển sách cùng với một thanh kiếm. Vỏ bọc màu trắng được thêu hoa văn màu xanh lam nhàn nhạt, thanh thúy lại vô cùng ấn tượng, chuôi kiếm cũng được chạm trổ vô cùng tỉ mỉ, sợi dây đeo cũng có một cái chuông màu vàng kêu lên leng keng leng keng.


\- Đây là kiếm ta luyện cho ngươi, chính là thượng phẩm kiếm linh tốt nhất ngoài khả năng cùng ngươi tu luyện ra thì cũng có thể đỡ được cho ngươi một đòn chí mạng. Kiếm này có linh tính, bảo quản tốt một chút.

\- Oa! Thanh Khê ngươi thật sự luyện cho ta sao?

Tô Thủy Nguyệt buông bát đũa xuống vội giật lấy thanh kiếm, thật sự đẹp tinh xảo, nhỏ nhắn uyển chuyển giống như Thanh Khê vậy, hắn rút kiếm ra xem, lưỡi kiếm ánh lên ánh sáng sắc lẻm, bên trên còn khắc ba chữ Tô Thủy Nguyệt. Thật sự quá tốt, món đồ tốt như vậy mà Thanh Khê cũng luyện cho hắn, xuyên vào sách này là gặp được một sư phụ tốt như Thanh Khê là điều mà hắn sẽ không bao giờ hối hận. 





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.