- Một lát lên thuyền thì thay đi. Ta không có nhiều linh thạch, chỉ có thể mua cho ngươi một bộ như vậy thôi.
Bách Phệ Thôn sửng người trong chốc lát, hai tay nhận lấy bộ y phục trên tay Tô Thủy Nguyệt, tròng mắt đỏ lên ôm chầm lấy hắn.
\- Thủy Nguyệt huynh, thật tốt với ta.
Tô Thủy Nguyệt bước lùi một bước, nam chính này sao lại dễ cảm động vậy chứ, có phải bước đầu ôm đùi đã thành công rồi không?
Đứng ôm một hồi lâu rốt cuộc thì thuyền cũng đã quay đầu trở lại, thuyền này rộng lớn, còn có hai tầng, bình thường chở hơn năm mươi người một lần, bởi hai bên bờ cách nhau khá xa đi lại bất tiện.
\- 50 linh thạch hạ phẩm cho một người.
Một thuyền phu đứng ở đầu thuyền hô to, Tô Thủy Nguyệt thì hai tay run run, 100 linh thạch cuối cùng của hắn đi tong luôn rồi a! Nhưng cuối cùng vẫn phải móc ra đưa cho thuyền phu nọ 100 linh thạch hạ phẩm, sau đó liếc mắt nhìn Bách Phệ Thôn cười vô cùng hào sảng. Nam chính à, ngươi một đồng một cắt cũng không có còn muốn đi bái sư, hại ta nghèo đến mức nào rồi có thấy không? Bách Phệ Thôn thấy hắn nhìn mình liền nheo mắt cười, thiếu điều lộ ra hai cái tai với đuôi.
\- Thủy Nguyệt huynh.
Thôi được rồi, không cần phải bắn tim hường với hắn có được không, hắn không có phải là em gái nào trong hậu cung của Bách Phệ Thôn được chứ? Nam chính à ngươi để dành mị lực đó cho Mộ Dung Uyên sắp gặp là được rồi nha!
Bách Phệ Thôn sau khi lên thuyền thì đi ra phía sau thay y phục còn Tô Thủy Nguyệt thì ngồi xuống ghế gần đó, trên bàn còn có một bình trà cùng một ít điểm tâm. Đúng là tiền nào của đó. Tô Thủy Nguyệt nheo mắt nhìn trên sảnh thuyền đã bắt đầu tản ra, một lát nữa Mộ Dung Uyên cùng gia gia của nàng đánh đàn mãi nghệ ở đây, cuối cùng được một đại gia để mắt đến, buông lời trêu ghẹo. Mà Mộ Dung Uyên thục nữ đoan chính đương nhiên không chấp nhận đi theo đại gia nọ liền làm cho đại gia nọ phật lòng, nhưng mà đại gia kia vẫn mê người đẹp cuối cùng ra tay bắt ép người ta. Bách Phệ Thôn thì thấy sự bất bình ra tay tương trợ, dĩ nhiên bị bắt luôn.
Từ phía sau thuyền Mộ Dung Uyên cùng gia gia của nàng đi ra sảnh, bộ dạng thanh tú thuần khiết cùng với y phục màu xanh nhạt càng làm cho nàng thêm mê người, dù mặt được che bằng một lớp vải mành mỏng nhưng nhìn như thế nào cũng thấy được là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Tiếng đàn trong trẻo vang lên hợp tấu cùng với gia gia của nàng, vừa tha thiết lại có chút day dứt, hồng trần như mộng, hồng nhan như nàng thật sự phải chịu uất ức mà lớn lên. Sau này bởi vì gặp được nam chính cho nên mới thay đổi được số phận. Lúc này Bách Phệ Thôn đã ra tới ngồi bên cạnh hắn, y phục màu lam đậm ôm sát thân người cao to, bộ dạng tuấn lãng vô trù mê người thế này hắn lại chỉ có thể tiếp tục cảm thán. Nam chính đúng là nam chính, không có gì để diễn tả hết vẻ đẹp cùng khí phách của y. Bách Phệ Thôn nheo mắt nhìn hắn.
\- Thủy Nguyệt huynh, ta sẽ bảo hộ thật kỹ y phục huynh tặng.
Tô Thủy Nguyệt lúc này đã dán mắt lên Mộ Dung Uyên phía trên, tai vẫn nghe Bách Phệ Thôn bên cạnh nói, nam chính, người ngươi nên nhìn bây giờ là Mộ Dung Uyên mới đúng! Bách Phệ Thôn thấy hắn nhìn chăm chăm phía trên lúc này cũng nheo mắt nhìn lên, Mộ Dung Uyên lúc này đã buông đàn xuống, ở giữa sảnh múa vài điệu vô cùng đẹp mắt.
\- Thủy Nguyệt huynh thích nàng sao?
Không, Tô Thủy Nguyệt hắn không dám giành em gái của nam chính ngươi được chứ?
\- Bộ dáng nàng thật xinh đẹp, Bách Phệ Thôn ngươi có cảm giác gì không?
Vừa dứt lời bỗng nhiên Tô Thủy Nguyệt nghe má nóng hổi, là tay của Bách Phệ Thôn đang ép hắn quay mặt đối diện với y, mắt nhìn vào mắt. Bách Phệ Thôn giống như cật lực nhẫn nhịn buông ra một câu.
\- Không thể so sánh được với Thủy Nguyệt huynh.
......Mẹ nó Bách Phệ Thôn đang nổi điên cái gì đây, còn so sánh hắn với cả nữ nhân. Hơn nữa hắn không phải là em gái nào đó trong hậu cung của y, chỉ là một nhân vật phản diện không hơn không kém thôi được chứ? Cái loại ánh mắt nồng nàn chan chứa tình cảm đó là gì đây?
\- Buông ta ra!
Bỗng nhiên một tiếng hét làm hắn quay về với thực tại, kịch tình đang diễn ra rồi. Bên cạnh Mộ Dung Uyên là một đại gia bộ dạng ục nịch, y phục thêu gấm thêu hoa rõ ràng là một người vô cùng giàu có, giọng nói vô cùng thiếu đánh chặn ngang đường chạy của Mộ Dung Uyên.
\- Đêm nay bồi đại gia ta cho tốt, sau này không cần phải làm cái công việc hèn mọn này nữa.
\- Lão gia, ta tuy nghèo nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, xin hãy tự trọng.
"Chát" một tiếng tát thanh thúy vang lên, đại gia nọ hùng hổ sấn tới, lão vậy mà lại đánh nữ nhân.
\- Một ả điếm mà cũng dám nói lão gia ta đây giữ tự trọng, người đâu, bắt ả về!
Xung quanh bốn người thanh niên tiến lên, ngay sau đó Tô Thủy Nguyệt liền thấy ghế bên cạnh nhẹ đi, Bách Phệ Thôn đã chạy lên phía trước. Nam chính, ngươi nhắm là đánh được bọn họ chứ?
Tất nhiên là không, Bách Phệ Thôn vừa lao lên đã bị đá ngược trở lại, sau đó liền bị trói đi luôn.
......Thật là một hảo nam chính, ra tay trượng nghĩa cái lông á, thứ ngu ngốc tay nhanh hơn não! Tô Thủy Nguyệt có chút cười không nổi, tại sao người không biết lượng sức mình như vậy lại là nam chính vậy không biết!