\- Ăn từ từ mới dễ tiêu hóa, đệ không lo cho sức khỏe chính mình thì cũng nên lo cho đứa nhỏ, sẽ bị nghẹn có biết không.
Quân Thư Mục vò đầu Tô Thủy Nguyệt rồi biến ra trong tay một cái lượt chải lại đầu tóc rối mù vì lăn qua lăn lại của hắn cột lại gọn gàng. Tô Thủy Nguyệt gật gù, vẫn là Quân Thư Mục tinh tế nhất, lần nào cũng vậy từng hành động cử chỉ đều chú ý đến những thứ nhỏ nhặt nhất. Xung quanh hai người bọn họ bốc lên hơi nóng, một màn tình tứ này rơi vào mắt hậu cung đông đảo của Tô Thủy Nguyệt còn có thể xem như bình thường được sao, trong mắt mỗi người đều là ganh tị muốn chết, tức muốn chết! Nhưng mà còn có thể làm gì, bọn y đều là những cái đầu gỗ như lời Tô Thủy Nguyệt đã nói.
Tô Thủy Nguyệt đi theo đám người Mộ Dung Uyên đến cuối đường thì xuất hiện một cánh cửa đá, sau khi mở ra thì xuất hiện bên trong vô số pháp bảo, pháp khí phẩm chất cực phẩm vô cùng quý giá, xung quanh tường còn có vô số kệ lớn để hàng trăm cái hũ to nhỏ các loại, bên trong là hương liệu do Mộ Dung Uyên điều chế.
\- Dực Liên cổ vật này bị ngươi phá hư hết rồi!
Tề Xuân Thụy lên tiếng trách móc rồi lấy một hũ hương liệu xoa xoa lên cổ tay, mùi hương không quá nồng nhưng khi bôi vào thì cả mấy ngày không dứt, y rất thích. Tề Xuân Thụy là nam nhân duy nhất trong hậu cung có dáng người nhỏ bé, ăn mặc hở hang lại còn thích màu sắc hồng nổi bật đã vậy trên người luôn có mùi thơm thoang thoảng làm người nhìn vào chắc chắn không một ai nghĩ là y ở trên. Tô Thủy Nguyệt thở dài một hơi, việc trên dưới đúng là không thể xem hình thể mà phán đoán được, hắn đã lĩnh hội qua lực hông kinh người của Tề Xuân Thụy này rồi, đúng là một người trời sinh để thượng người ta tới chết!
Đám người đi một vòng chọn những thứ mình thích, Thượng Thiên Thiếu Khanh trước giờ thích dùng độc chỉ chọn một hai thanh chiết phiến và một số hương liệu, thảo dược phơi khô để điều chế độc. Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương cũng có sở thích với dược liệu liền chọn ra một số nhánh thảo dược đã phơi khô được bảo quản tốt, pháp khí thì không lấy thứ gì. Mà Tiểu Hắc và Tuyết Sư thì không có hứng thú chỉ chọn đại hai cây thương lớn mà cất vào trong không gian.
\- Thủy Nguyệt lại đây.
Là Tuyết Sư tay cầm một cái vòng được khắc tinh xảo, trên cái vòng còn đính ba cái chuông có lỗ nhỏ khi lắc phát ra tiếng đinh đinh đan đan. Tô Thủy Nguyệt nhìn cũng rất vừa mắt liền chìa tay ra để y đeo vào.
\- Bên trong chuông này có chứa ám khí, lúc nguy hiểm có thể sử dụng, người không có linh lực vẫn có thể điều khiển.
\- Ngươi sao lại nhìn ra được?
\- Xem thường lão công của ngươi sao?
Tuyết Sư nhéo một cái lên cái má đầy thịt của Tô Thủy Nguyệt sau đấy áp bàn tay lên má hắn mà hưởng thụ sự đầy đặn trên khuôn mặt mềm mịn của hắn. Tô Thủy Nguyệt cũng rất vui vẻ mà nghiêng đầu qua cọ cọ lòng bàn tay nóng hổi của y, mắt thì nhìn không rời cái chuông trên cổ tay. Qua một lúc lâu Tô Thủy Nguyệt mới ngước mặt nhìn lên khuôn mặt đang cận kề ngay trước mắt, Tuyết Sư vẫn là bộ dạng lạnh băng như vậy. Nếu không phải là hắn đã quen biết với y từ lâu nếu không sẽ bị dọa cho chết khiếp. Tô Thủy Nguyệt tiện tay lấy một trâm cài màu bạc ở gần đó cài lên búi tóc của Tuyết Sư, tuy rằng màu sắc không khác biệt nhưng trâm cài vẫn ánh lên ánh sáng bắt mắt càng tô điểm thêm nhan sắc như bạch ngọc của y.
\- Càng nhìn ta càng cảm thấy Tuyết Sư của ta thật đẹp!
Tô Thủy Nguyệt áp hai tay lên mặt Tuyết Sư mà nhào nặn, mắt cười híp cả lại. Đột nhiên hắn nghe hai tay trống rỗng, Tuyết Sư ở ngay trước mắt đã biến mất không vết tích. Tô Thủy Nguyệt nhìn một lượt thì nghe được âm thanh của Tuyết Sư cách đó không xa.
\- Tên điên Bách Phệ Thôn, thả ta ra!!
Là ở trong túi yêu thú của Bách Phệ Thôn!
.........
...Cái tên nam chính Bách Phệ Thôn này có nhất định là chơi xấu như vậy không, ỷ bản thân là nam chính, là chủ nhân khế ước của Tuyết Sư thì muốn làm gì làm sao? Tô Thủy Nguyệt trừng mắt nhìn y, mà Bách Phệ Thôn vẫn bộ dạng trời không sợ đất không sợ kia nhìn hắn. Cho đến khi Tô Thủy Nguyệt không nói lời nào mà quay mặt đi hướng khác Bách Phệ Thôn mới dám lau đi giọt mồ hôi trên trán, không vết tích mà thả Tuyết Sư ra ngoài. Tô Thủy Nguyệt tuyệt đối đừng có giận y, y thật sự chỉ là cảm thấy ganh tị có một chút thôi nào dám có ý nghĩ nhốt nam nhân mà hắn yêu thích lại chứ! Bách Phệ Thôn âm thầm khóc trong lòng, phải làm sao thì Tô Thủy Nguyệt mới không giận nữa đây?