- Ta hoàn tục rồi!
Âu Dương Quế Chi trước sau chỉ nói một câu rồi chuyên tâm làm việc chính sự mặc kệ người nào đó đang không ngừng khóc lóc van xin được tha thứ. Chỉ là cho đến giữa trưa hôm sau thì âm thanh va chạm kịch liệt mới dừng lại, bên ngoài cũng xấu hổ mà trở nên vắng lặng không một tiếng động.
Người xuất gia sau khi hoàn tục liền trở thành một con sói như vậy sao?!!! Tô Thủy Nguyệt hồn lìa khỏi xác lay mãi không tỉnh!
Mãi cho đến buổi chiều Tô Thủy Nguyệt mới mở mắt ra nổi, cũng may mắn là hắn tu luyện Cúc Hoa bí tịch cho nên mới nhanh chóng hồi phục, nếu là người khác e là năm, mười ngày chưa thể đi lại. Âu Dương Quế Chi lúc này nằm bên cạnh, tay chống lên đầu nằm nghiêng người nhìn hắn, ánh mắt si dại.
\- Dậy rồi?
\- Người xuất gia nào cũng kinh khủng như ngươi sao?
Âu Dương Quế Chi không nói không rằng quay mặt đi, hai bên má bắt đầu ửng đỏ.
.....Này cũng quá là lật mặt rồi đi, tại sao đêm qua lại không ngượng ngùng như vậy đi nha!
\- Hôm nay đến ngày hẹn rồi, ngươi có thể nói cha ngươi thả những người kia ra có được không?
\- Hừ!
Âu Dương Quế Chi chỉ hừ một tiếng rồi đứng lên ra khỏi giường, y đã được bỏ xích sắt. Tô Thủy Nguyệt cũng theo sau, hắn lúc này đã được mặc lại một bộ y phục chỉnh tề. Hắn cùng với Âu Dương Quế Chi đi ra ngoài, chuyện hắn không ngờ nhất chính là Âu Dương Nhạc đã sớm đứng đợi ở ngoài sân cùng với một kết giới đang giam giữ bốn người Thượng Thiên Thiếu Khanh, Quân Thư Mục, Tống Liễu Dương và Tề Xuân Thụy, bọn họ vẫn chưa tỉnh lại.
\- Quả nhiên là ngươi làm được, Tô Thủy Nguyệt, ngươi đúng là một thuần âm chi thể không ai không muốn.
\- Đừng nhiều lời nữa, chuyện ngươi muốn ta làm ta cũng đã làm rồi, ngươi cũng nên làm việc mà ngươi hứa.
\- Được thôi.
Âu Dương Nhạc hạ kết giới, bốn người bên trong liền ngã xuống đất từ từ tỉnh lại.
\- Chi nhi, có phải chuyện trần tục rất tốt hay không? Nếu đã hoàn tục rồi ta sẽ sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự tốt.
\- Ta sẽ đi theo Tô Thủy Nguyệt.
Âu Dương Quế Chi dứt khoát từ chối, vừa dứt lời liền thấy Âu Dương Nhạc trán nổi gân xanh, không khí xung quanh cũng bất ngờ hạ xuống.
\- Có phải là ngươi làm chuyện đó đến điên rồi không, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ không có tu vi sao có thể là đạo lữ của ngươi được.
\- Ta đã là người của Tô Thủy Nguyệt, sống chết gì cũng là người của hắn. Cha hà tất phải ép ta như vậy.
\- Chi nhi ngươi thật giống mẫu thân ngươi, luôn chống đối ta. Nếu ngươi đã không muốn sinh con nối dõi cũng không chấp nhận hôn sự ta sắp đặt mà lại muốn theo hắn, ta thành toàn cho ngươi!
Âu Dương Nhạc thi triển linh lực đánh ra một chưởng khí, chưởng này uy lực cực mạnh nếu là tu sĩ chưa đạt đến cảnh giới Hợp thể chắc chắn không đỡ nổi. Âu Dương Quế Chi lao người ra đỡ, y thi triển linh lực chặn lại đường đánh âm hiểm, chỉ là y chỉ mới là cảnh giới Phân thần hậu kỳ căn bản không chặn lại được, miễn cưỡng hóa giải một phần mười sức mạnh mà thôi. Lúc này ở đây người có khả năng đối chiến cùng Âu Dương Nhạc chỉ có Tề Xuân Thụy và Thượng Thiên Thiếu Khanh, chỉ là hai người họ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi mê dược tạm thời chưa hồi phục linh lực hoàn toàn.
\- Thủy Nguyệt!
Bốn người Thượng Thiên Thiếu Khanh, Tề Xuân Thụy, Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương cùng lao lên thi triển một chút linh lực ít ỏi còn lại, hóa giải thêm được hai phần sức mạnh. Nhưng mà sức chống chịu của bọn họ có giới hạn, chỉ sợ qua thêm một khắc tất cả đều phải chết hết.
\- Các ngươi tránh ra đi, đừng lo cho ta!
Tô Thủy Nguyệt tuy nói vậy nhưng hắn cũng không có dám đứng ở đây một mình chịu chết, mục đích hắn làm mọi thứ chỉ để được sống nếu mà ngay lúc này chết đi thì bao nhiêu chịu đựng trước đây đều trở thành công cốc.
Thời gian qua đi lực lượng của năm người trước mắt đã giảm đi rất nhiều, sức chống chịu cũng đã đi đến giới hạn.
\- Chi nhi ngươi suy nghĩ lại vẫn còn kịp, nếu ngươi đồng ý mối hôn sự ta ban thì tất cả bọn chúng đều được sống.
Âu Dương Quế Chi thi triển thêm linh lực, cuối cùng cúi mặt xuống.
\- Cha, ngươi thả bọn họ đi, ta nghe ngươi sắp xếp.
\- Được, ngươi qua đây.
Âu Dương Nhạc giảm bớt lực lượng đánh ra, Âu Dương Quế Chi quay đầu lại nhìn Tô Thủy Nguyệt, đứa nhỏ này là người đầu tiên mà y muốn, là người đầu tiên khiến khi phải phá giới, cũng là người đầu tiên mà y yêu thương. Chỉ là y cùng hắn không có duyên phận. Âu Dương Quế Chi cuối cùng cũng rời đi, mà Tô Thủy Nguyệt cũng không có cách giữ y lại.
\- Âu Dương Quế Chi...
Âu Dương Quế Chi vờ như không nghe thấy, nếu y quay lại nhìn thêm một lần chỉ sợ là không có cách nào rời đi được nữa. Chỉ là y ngàn vạn lần không ngờ tới khi y vừa bước ra được vài bước thì Âu Dương Nhạc ngay lập tức thi triển thêm linh lực, còn mạnh mẽ hơn cả lúc đầu, đánh bay bốn người Thượng Thiên Thiếu, Tống Liễu Dương, Tề Xuân Thụy và Quân Thư Mục văng ra xa. Đường đi của chưởng khí một đường đánh về hướng Tô Thủy Nguyệt.
\- Thủy Nguyệt!