Tô Thủy Nguyệt ghê tởm muốn chết, Mộ Thanh Khê cố tình nhấn mạnh hai chữ "Nguyệt nhi" giống như là vô cùng thân thiết lại giống như từng mũi dao găm vào trong lòng hắn. Hắn lúc trước là vì lý do gì lại đi yêu loại người không bằng cầm thú này.
\- Ngươi sai rồi, Tô Thủy Nguyệt ngày đó yêu ngươi không màn sống chết cuối cùng cũng đã bị ngươi giết ở rìa Vạn yêu thú một năm trước rồi. Còn ta, vĩnh viễn không yêu ngươi!
Tay Mộ Thanh Khê siết càng chặt bóp cằm Tô Thủy Nguyệt đến đau làm cho hắn ngay cả nói cũng không nói được nữa. Hắn chỉ biết nhìn thẳng vào mắt Mộ Thanh Khê, ảnh ngược trong đôi mắt dài hẹp đó là bộ dạng chật vật vì đau của hắn, mà hình ảnh ngược trong mắt hắn lúc này lại là một Mộ Thanh Khê tàn nhẫn lạnh lùng đến cực điểm. Dung nhan lãnh đạm, vô tình giống như chính trái tim y vậy, vĩnh viễn không có chỗ cho một kẻ không còn giá trị lợi dụng như hắn. Mộ Thanh Khê nhếch mép nở một nụ cười như có như không, khẽ khàng chạm vào vành tai Tô Thủy Nguyệt.
\- Nguyệt nhi có biết vĩnh viễn không yêu ta nghĩa là gì không? Chính là...
Mộ Thanh Khê vận chuyển linh lực chạy khắp người Tô Thủy Nguyệt, giống như từng luồng điện cuộn trào không ngừng, đau đớn giống như bị rút gân rút xương. Tô Thủy Nguyệt trợn mắt há hốc miệng, hắn thở cũng không dám, cơ thể đã đạt đến cực hạn đau đớn chỉ có thể lặng im đón nhận, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khàn đặc. Có biết vĩnh viễn không yêu nghĩa là gì không? Chính là, chết đi. Chỉ có chết mới ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. Tô Thủy Nguyệt mắt nhắm lại, tay cũng buông lỏng, hắn đã không còn chịu đựng được nữa.
"Rắc... Uỳnh!"
Bỗng nhiên một tiếng nổ vang trời, kết giới của Mộ Thanh Khê bị vỡ ra, y cũng bị đánh ngược ra sau. Tô Thủy Nguyệt thoát được Mộ Thanh Khê liền ngã xuống, rơi vào một vòng tay vô cùng rắn chắn lại có chút quen thuộc.
\- Nguyệt nhi! Không sao rồi, có ta ở đây.
\- P..Phệ Thôn...
Là Bách Phệ Thôn, y đã lành thương rồi sao, còn nữa, lực thực từ bao giờ lại tăng mạnh như vậy còn có thể hóa giải kết giới của Mộ Thanh Khê?
\- Ngươi đưa bọn họ đi trước, ta giữ chân hắn!
Tô Thủy Nguyệt mơ màng nghe được giọng nói của Mộ Dung Uyên, còn có tiếng gầm của Tuyết Sư, là của cả hai huynh đệ, Lôi Phong Tuyết Sư đã rời Vạn yêu thú đến đây tìm hắn sao? Bách Phệ Thôn bế Tô Thủy Nguyệt lên, sau đó dùng truyền tống phù đưa tất cả trở về Tề gia trang.
Không biết qua bao lâu Tô Thủy Nguyệt rốt cuộc tỉnh lại, xung quanh giường có không dưới mười người. Bách Phệ Thôn dường như có chút gầy đi, y luôn nắm chặt tay Tô Thủy Nguyệt, chỉ cần hắn tỉnh lại y sẽ biết được ngay.
\- Thủy Nguyệt tỉnh rồi.
Tô Thủy Nguyệt nhìn một lượt, từng người một. Thượng Thiên Thiếu Khanh, Tề Xuân Thụy, Mộ Dung Uyên, song sinh Tuyết Sư, Tử Điêu, Tống Liễu Dương, Quân Thư Mục, Âu Dương Quế Chi, chỉ là... thiếu mất Tiểu Hắc.
\- Tiểu Hắc...
Nước mắt Tô Thủy Nguyệt chảy ra. Hắn đi đến thế giới này cũng chưa từng nghĩ sẽ vì một người nào mà đau lòng, cũng chưa từng nghĩ sẽ vì một người nào mà khóc thương tâm đến vậy. Hắn vốn dĩ chỉ nghĩ từng người bọn họ chỉ là để giúp hắn sớm đạt được mục đích, nhanh chóng trở về nhà mà thôi. Chỉ là thời gian càng lâu, lòng hắn cũng từ từ mà giãn ra, trong trái tim vô tình chứa thêm một bóng hình. Tiểu Hắc trước giờ không có thói quen giành giật hắn với những người khác, cũng không tỏ ra quan tâm gì đến hắn, số lần hắn cùng Tiểu Hắc âu yếm cũng ít hơn hẳn. Hắn đã từng nghĩ Tiểu Hắc chẳng qua là hiếm lạ hắn mà thôi, nhưng đã trở thành yêu thú khế ước của hắn thì cũng không có cách rời đi. Vậy nhưng đến lúc mấu chốt nhất, ngay lúc hắn không ngờ nhất Tiểu Hắc đã đỡ cho hắn một đòn chí mạng.
\- Thủy Nguyệt ngươi phải lạc quan lên, đến một ngày Tiểu Hắc quay trở lại biết được ngươi thế này nhất định sẽ đau lòng.
\- Làm sao có thể gặp lại chứ, Tiểu Hắc chết rồi! Thượng Thiên Thiếu Khanh ngươi đừng có lừa ta!
Tô Thủy Nguyệt không buồn nhìn Thượng Thiên Thiếu Khanh một cái, hắn có thể không đau lòng mà được sao, hắn có thể không khóc sao? Thượng Thiên Thiếu Khanh chìa tay ra nhận một túi nhỏ từ Âu Dương Quế Chi rồi đặt vào trong tay Tô Thủy Nguyệt.
\- Ngay lúc Tiểu Hắc bị Mộ Thanh nuốt đi yêu đan, hồn phách cũng bị phân tán, rất may mắn là Âu Dương Quế Chi đã kịp thu lại hồn phách của y. Tỏa linh nang này có tác dụng bảo dưỡng hồn phách. Tống Liễu Dương vẫn còn một gốc Tụ Hồn thảo và Dưỡng Huyết thảo, chỉ cần có được một giọt máu của thiên nhân đồng tử thì có thể từ từ tu luyện hồn phách, chưa đến một trăm năm là có thể sống lại.
\- Ngươi nói là thật sao?
\- Thật.
Thượng Thiên Thiếu Khanh gật đầu, những người khác cũng gật đầu nhìn hắn làm cho hi vọng trong lòng hắn sôi sục không yên mà ngồi thẳng dậy.