Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 2: Huấn Luyện Người Mới 1





Edit: Ba Chấm
~~~~~~~~~~~~~~
Hứa Thuật nắm lấy đồ vật trên bàn ném vào anh ta, xoay người liền chạy.

Hai bên khoảng cách càng ngày càng, người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Được rồi được rồi, tha cho cậu ta đi!Hai người chạy tới chạy lui la ó, lỡ đụng vào đồ vật cấm thì cùng nhau bỏ mạng!"
Quý Xuyên chỉ kém một chút đã bắt được cổ áo Hứa Thuật, nghe được lời này, động tác dừng lại, nụ cười trên mặt đã mất hút.

Anh ta chậm rãi buông tay, nhìn chằm chằm Hứa Thuật nói: "Giữ cậu lại sau này tính sau."
Nói xong, anh ta liền đi lại ghế sofa ngồi xuống.

Hứa Thuật thấy thế, rốt cuộc thở dài nhẹ một hơi.

Cái này cmn là xảy ra chuyện gì?
Lúc này cậu mới nhớ tới, nam chính Quý Xuyên mang theo chấp niệm tiến vào trò chơi, vì anh muốn thực hiện một nguyện vọng.

Anh khẳng định không muốn chết ở trong trò chơi, bởi vậy mới nghe lời của người đàn ông trung niên kia tha cho cậu.

......!Sớm biết vậy, cậu sẽ dùng chiêu này.

"Cậu kia, nói đi, cậu biết điểm tích lũy nên làm gì chưa? "
Người đàn ông trung niên hoàn toàn không màng tâm tình phức tạp của Hứa Thuật, trực tiếp hỏi.

Hứa Thuật liếc mắt nhìn Quý Xuyên một cái, mở miệng nói: "Tôi đồng ý."
Người đàn ông trung niên vừa lòng mà cười, nói: "Được rồi, trước tiên mọi người hãy tự giới thiệu, sau đó lại bàn bạc về trò chơi."
Sáu người lại một lần nữa ngồi ở trên sofa.


Chẳng qua lần này Quý Xuyên một mình độc chiếm nguyên một ghế.

Từng người giới thiệu tên, người đàn ông trung niên tên là Lương Lương, hắn hắng giọng nói: "Vừa rồi hệ thống trò chơi có nói, ván trò chơi này là để huấn luyện người mới, mục tiêu nhiệm vụ là sống sót đến ngày thứ sáu, chắc là mấy người đều còn nhớ rõ?"
Những người khác gật gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Nếu không có đạo cụ mà nói, con người tuyệt đối đấu không lại quỷ hồn, trên cơ bản nếu bị theo dõi thì chắc chắn sẽ chết.

Bất quá cũng không cần lo lắng quá, quỷ hồn muốn giết người cũng cần có cấm kỵ, chỉ cần mọi người cẩn thận một chút không kích hoạt cấm kỵ là có thể sống sót."
"Thế cấm kỵ là cái gì?" Nữ sinh nhẹ nhàng hỏi.

Lương Lương lắc đầu: "Mỗi ván đều không giống nhau, ván này là gì tôi cũng không biết.

Cho nên hiện tại có hai con đường.

Một là mấy người cùng nhau tìm manh mối, tìm được cốt truyện của nhiệm vụ trò chơi lần này, suy đoán ra cấm kỵ rốt cuộc là gì, sau đó chú ý không kích hoạt là được rồi."
Hứa Thuật mở miệng nói: "Nhưng việc này cũng rất nguy hiểm, nếu như trong quá trình tìm manh mối có thể kích hoạt cấm kỵ, thì chắc chắn người chơi sẽ chết."
Lương Lương gật đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, nói tiếp: " Còn cách thứ hai chính là cái gì cũng không làm, chờ thời hạn nhiệm vụ kết thúc.

Nhưng mà cái gì cũng đều không làm cũng không nhất định an toàn, thậm chí nói không chừng chỉ cần nói sai một câu thì sẽ dẫn đến cái chết, bởi vậy khả năng người chết rồi cũng không biết cấm kỵ là gì, ngược lại càng nguy hiểm.

Cho nên tôi kiến nghị......"
Hắn nói đến nơi đây, trên lầu truyền đến tiếng bước chân đi xuống.

Mọi người ánh mắt đều nhìn về phía bên kia, rất nhanh mọi người đều thấy một người thanh niên tầm khoảng hai mươi tuổi.

.

Truyện Trinh Thám
Hắn mang một cái mắt kính, tóc húi cua, thoạt nhìn rất lịch sự trang nhã.

Lương Lương thấp giọng nói: "Mọi người chắc hẳn đều đã một hai lần chơi game online, người này giống như NPC* trong đó."
*NPC là viết tắt của non-player character, là những nhân vật trong game mà các người chơi không thể điều khiển được, trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo.

Cùng lúc đó, người thanh niên kia nhìn về phía bọn họ, cũng cười mở miệng nói: "Ai da, các vị khách đã đến rồi, tôi là chủ nhà ở đây, hoan nghênh mọi người vào ở! Nhưng mà, mọi người tới đã lâu chưa? Sau không đi kêu tôi?"
Hứa Thuật nghĩ thầm, lão tử vừa rồi kêu đến lớn tiếng như vậy, hắn thật sự không nghe thấy?
"Như vậy đi, tôi trước tiên mang mọi người đi xem phòng?"
Tuy rằng không ai trả lời hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không thèm để ý.


Hắn mỉm cười, nghiêng người, hướng bọn họ làm động tác mời vào: "Phòng đều ở trên lầu hai, mời mọi người đi theo tôi."
Lương Lương là người đầu tiên đứng lên, những người khác cũng lục tục đứng dậy đi theo.

Bởi vì là đây là nhà tư nhân, nên tuy rằng trang trí không tồi, nhưng phòng không nhiều lắm, so ra hơi kém khách sạn, toàn bộ lầu hai tổng cộng có sáu căn phòng, phòng đều rất nhỏ, không có nhà vệ sinh riêng, chỉ có một nhà vệ sinh bên cạnh cầu thang thôi.

Vừa vặn, sáu căn phòng, mỗi người một căn.

Lương Lương lập tức chọn căn phòng gần cầu thang nhất, căn phòng đối diện bị Tiêu Mỹ đoạt trước, Chu Phù không thể không chọn căn phòng bên cạnh Lương Lương, bởi vì ở gần người chơi lâu năm sẽ tương đối có cảm giác an toàn.

Cao Trọng ước chừng cũng là vì chuyện này, dọt vào căn phòng đối diện Chu Phù
Hứa Thuật: "......"
Chỉ còn lại có hai căn phòng cuối cùng, là của cậu cùng với Quý Xuyên.

Chia phòng xong, mọi người lần nữa tụ họp lại ở phòng khách, tiếp tục bàn bạc.

Thật ra cũng không có gì để nói, chỉ lá Lương Lương muốn kiến nghị cách tìm manh mối tốt hơn, không cần ngồi chờ chết.

Không có thời gian nói chuyện phiếm, mọi người lập tức bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Vốn là hai người một nhóm là dễ hành động nhất, nhưng bởi vì Quý Xuyên không đồng ý đem điểm tích lũy đưa cho Lương Lương, cho nên Lương Lương định cho Hứa Thuật một mình hành động, bọn họ bốn người chia hai nhóm, không mang theo Quý Xuyên.

Nhưng mà tổ còn chưa chia xong, thì Quý Xuyên đã giơ tay chỉ Hứa Thuật, từ từ nói: "Cậu, đi theo tôi."
Hứa Thuật khóe miệng giật giật: "Tôi có thể không đồng ý được không?"
Quý Xuyên nhìn cậu hai giây, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Giống những nam chính khác, họ đều có chung một thiết lập đó là đẹp, cực kì đẹp, siêu cấp đẹp.

Quý Xuyên cũng thế.

Anh có một đôi mắt sâu thẳm khiến người khác đấm chìm vào đó, lông mi dài như con gái, mũi cao thẳng, khuôn mặt đường cong góc cạnh rõ ràng, có hơi phần quyến rũ nhưng không quá gợi cảm, tất cả đều nhìn ra là một mỹ nam.

Người như vậy, cười lên tất nhiên sẽ càng đẹp mắt.

Nhưng khi anh tươi cười ở trước mặt Hứa Thuật, cậu chỉ cảm thấy lạnh sóng lưng.


Hứa Thuật: "......!Đừng cười nữa, tôi đồng ý là được chứ gì?"
Lương Lương vốn định ngăn cản, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, lại đồng ý: "Được rồi, hai người cùng nhau hành động, chúng ta bên này cũng chia làm hai nhóm."
"Anh Lương, tôi, tôi cùng anh chung một nhóm được không?" Cao Trọng vội vàng mở miệng hỏi.

Ngay sau đó, Tiêu Mỹ cùng Chu Phù cũng đều chờ mong mà nhìn về phía hắn.

Lương Lương trước ánh mắt nhìn chằm chằm của ba người họ, thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng khả năng ban ngày gặp nguy hiểm là rất ít, nhưng cũng không phải không có.

Nếu gặp được chuyện nguy hiểm gì......!Vẫn là nên cẩn thận một chút.

Vì thế hắn mở miệng nói: "Ai da, ai cũng đều chọn tôi như thế, tôi chọn người nào thì cũng sẽ đắc tội với hai người còn lại, vậy đi, người đầu tiên muốn chọn tôi cùng nhóm là Cao Trọng phải không?"
Cao Trọng vội vàng gật đầu: "Là, là tôi, cảm ơn anh Lương!"
Lương Lương lại hướng hai người còn lại nói: "Yên tâm, ban ngày là sẽ không có nguy hiểm gì, quỷ đều là buổi tối mới ra.

Vừa lúc hai người đều là phụ nữ nên cùng nhau hành động tương đối hòa hợp hơn, muốn đi vệ sinh thì có thể đi cùng nhau.

Vậy trước như vậy, mau đi đi!"
Lúc bọn họ đang chia nhóm, Quý Xuyên đã hướng lầu hai đi đến.

Hứa Thuật bất đắc dĩ, không nói một lời mà đi theo phía sau cách hai ba bước với anh.

Bọn họ bắt đầu tìm trong phòng của mình trước, cẩn thận lục lọi từng ngóc ngách trong phòng, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Buổi chiều hai người lại xuống dưới lầu tìm.

Lầu một có phòng bếp, nhà vệ sinh cùng với thư phòng, phòng khách, cuối cùng là phòng ngủ của ông chủ nhà.

Chỗ chưa tìm đó là phòng ngủ của ông chủ nhà, bởi vì cửa đã khóa.

Bởi vì trời sắp tối, nên không đi tìm manh mối nữa, Hứa Thuật trong lòng tính toán ngày mai lại nghĩ cách vào phòng ngủ của ông chủ nhà nhìn xem.

Khi ăn cơm chiều, mọi người trên bàn cơm, từng người nói một ít tình huống, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện ra, tất cả nhóm đều không có đầu mối.

Trời rất nhanh đã tối, Lương Lương lập tức kêu mọi người chạy nhanh trở về phòng, cũng lần nữa dặn dò bọn họ trăm nghìn lần buổi tối đừng ra khỏi cửa, nghe được tiếng động cũng đừng đi ra ngoài xem, tốt nhất có thể ngủ một giấc đến sáng.

Nhưng mà, ai cũng không ngủ được.


Bởi vì nửa đêm, trên hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

"Bộp bộp bộp " vang lên liên tục.

Tiếng động này phảng phất như con lệ quỷ kia đang nhắc nhở bọn họ: Nó tới rồi.

Hứa Thuật vốn dĩ không ngủ được, nghe âm thanh ngay lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Cậu cũng không dám bật đèn, chỉ ngồi trong bóng đêm, cảnh giác mà nhìn chằm chằm hướng cửa phòng.

Nhanh như thế à, chẳng lẽ ngày đầu tiên đã có người kích hoạt cấm kỵ?
Nhưng mọi người tựa hồ đều chỉ làm những chuyện cực kì bình thường, như thế nào lại chạm vào cấm kỵ của quỷ hồn?
Người này là ai?
Chắc là......!Không phải là cậu xui xẻo đến vậy?
"Bộp —— bộp —— bộp ——"
Từng tiếng bước chân nặng nề, tốc độ so với người bình thường chậm hơn một chút, từ cầu thang bên kia, đi bộ về hướng bên trong.

Âm thanh cách phòng Hứa Thuật càng ngày càng gần, cậu không khỏi siết chặt tay.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu thật là cậu, vậy chỉ có thể liều mạng một phen.

Cũng không biết sau khi cậu chết, có thể trở lại hiện thực được không?
Cậu đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, tiếng bước chân kia dừng lại —— vị trí kia, hẳn là phòng của Chu Phù!
Giây tiếp theo, một giọng hét của phụ nữ xuyên qua bầu trời đêm.

"Cứu mạng! Cứu cứu tôi!!! Anh Lương, cứu cứu tôi! Con quỷ đang ở chỗ tôi!!!"
Hứa Thuật phản ứng đầu tiên đó là định đi qua cứu người, nhưng vào lúc cậu đứng lên, cậu lại do dự.

Cứu người? Cậu có thể cứu được không?
Thiết lập này quỷ là vô địch.

Muốn sống sót chỉ có một cách, chính là không kích hoạt cấm kỵ.

Hứa Thuật suy sụp ngồi xuống, tâm tình có hơi phức tạp.


Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Chu Phù xuyên qua vách tường, vang tận mây xanh.

Âm thanh này, giống như tiếng ma quỷ kêu rên từ địa ngục, làm cho thân người run lẩy bẩy.

Sau đó, là sự yên tĩnh một chết chóc.
-
06042020 ( update 28113020).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.