Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 38: Nạn Đói 11





Edit: Ba Chấm
-
Tiểu Hà nghiêng đầu, nhìn bà cụ đứng đằng sau lưng hai người chơi, sau đó cười hì hì, rụt chân lại, nhảy lên nhảy xuống đi về hướng đầu trấn.

Còn lại Viên Quảng với Dương Nhuế đứng sững sờ hồi lâu.

Chờ bóng dáng nó hoàn toàn biến mất, Viên Quảng mới kinh ngạc hỏi: " Chẳng hiểu tại sao tôi lại thấy nó nhìn chằm chằm tôi giống như cái cách hôm qua nó nhìn Vu Diêu......"
Hắn không biết miêu tả ánh mắt đó cất chứa ý nghĩa sâu xa gì, bởi vì nhìn qua nó chả có ý nghĩa hay gì cả.

Như ánh mắt người bình thường tùy ý lướt qua, nhìn một ly nước bên cạnh, hay một tờ giấy.

Loại ánh mắt này không cất chứa gì.

Nhưng nó lại mang ý nghĩa khác —— như đang nhìn một thứ đồ vật không có linh hồn.

Dương Nhuế không nói ra lời.

Cô ta quay đầu nhìn bà cụ kia, thì đã thấy bà ta quay người đi vào bếp.

Khi Hứa Thuật với Quý Xuyên đi đến giữa trấn thì gặp được hai người họ, mà họ lại đi tốc độ rất nhanh giống như có thứ gì đó đuổi theo sau lưng.


Càng đến gần, Hứa Thuật phát hiện sắt mặt bọn họ tái xanh.

Viên Quảng đi tới, khuôn mặt không còn giọt máu, nói: "Tôi sắp chết rồi."
Hứa Thuật nghe vậy, sững sờ: "Xảy ra chuyện gì?"
"Còn không phải là con bé Tiểu Hà kia." Dương Nhuế nói: "Chúng tôi vừa rồi gặp nó ở trên trấn, nó còn nhìn chằm chằm Viên Quảng giống như cái cách hôm qua nó nhìn Vu Diêu vậy!"
Cô ta kể lại chuyện đã xảy ra trên trấn, rồi cắn răng: "Đây là trò chơi chó má gì không biết, đến cùng muốn có bao nhiêu người chết nữa mới chịu thôi!"
Hứa Thuật nghe xong cũng hiểu hết mọi chuyện.

Cấm kỵ thật sự là —— không thể trước mặt những người dân "Còn sống" đó nhắc đến chuyện trọng nam khinh nữ hay dìm chết những đứa bé gái......!
Cậu nhìn khuôn mặt tái xanh của Viên Quảng, do dự một lúc, hơi không đành lòng, nói: "Thật ra, con quỷ giết người chơi không phải là Tiểu Hà, mà là những người đang sống trên trấn, không, là những con quỷ.

Dương Nhuế cùng Viên Quảng ngẩn cả người, qua lúc lâu, Dương Nhuế mờ mịt hỏi: "Anh, anh nói gì cơ?"
"Chúng tôi dưới hạ lưu con sông cách đây rất xa tìm được rất nhiều bộ xương, trong đó có rất nhiều thứ quen mắt như trang sức đồ vật linh tinh.

Ngoài ra bên cạch một bộ xương của phụ nữ có một bộ xương không còn nguyên vẹn của trẻ em, tôi đoán là......Người phụ nữ đó chết trong lúc mang thai, hoặc ôm đứa trẻ đó cùng chết.

"Hả?" Viên Quảng sững sờ nói: " Ý của cậu là......!Cái xác đó là của người phụ nữ mang thai sống trên trấn? Những người dân còn sống trên trấn đều đã sớm chết từ lâu?!"
"Chắc là vậy."
Hứa Thuật nhìn Quý Xuyên nói: "Trên đường đến đây, chúng tôi có cùng bàn bạc qua, thật ra có một điều rất đáng ngờ.

Đó là vị trí nằm của những cái xác trên trấn.

Đó là vấn đề từ lúc vào trấn cậu đã chú ý, nhưng vì những chuyện xảy ra sau đó mà quên mất —— vì sao những cái xác cùng những người hấp hối đa số đều nằm ở đầu trấn bên này?
Chuyện này rốt cuộc là tại sao?
Lúc trước Hứa Thuật từng nghi ngờ chuyện này, nhưng sau đó cũng không để trong lòng.

Những chuyện đã xảy ra cũng không liên quan đến vấn đề này, vì vậy cậu hoàn toàn vứt bỏ nó ra khỏi đầu.

Cho đến khi cậu với Quý Xuyên đi trên đường trong trấn, cậu mới nhớ vấn đề này.


Lần này, cậu đã thông suốt rồi.

Cũng bởi vì người trong trấn đã chết từ lâu rồi!
Tai ương ập đến cướp lấy mạng sống của bọn họ, sau đó thì xảy ra chuyện gì?
Sau khi thời kỳ gian nan này qua đi, quan phủ chắc chắn sẽ phái người đến xử lý những cái xác này.

Trong quá trình, những cái xác sẽ bị gom đến một chỗ cùng xử lý.

Vì vậy —— những cái xác đều bị gom đến đầu trấn!
Nhưng những bộ xương ở trong con sông kia cũng không phải của những cái xác nằm trong trấn.

Bởi vì cho dù quan phủ có là dạng gì thì cũng sẽ không ngu đến nổi cho người ta ném xác vào sông cả.

Nói cách khác, chỉ có những người dân "Còn sống" kia mới đúng là chủ nhân của những bộ xương kia.

Dựa vào manh mối đã tìm ra trước đó, Hứa Thuật với Quý Xuyên mới dễ dàng đoán ra được.

Ngay vào ban nãy, theo lời kể của Dương Nhuế cùng Viên Quảng, Hứa Thuật lại phát hiện ra manh mối mới, cũng coi như một bước tiến làm suy đoán trở nên ngày càng chắc chắn hơn——
Cậu cho rằng, những tất cả cái xác trong con sông đề bị yêu quái Tiểu Hà hóa ra từ con sông giết chết.

Suy đoán ban đầu của cậu không sai, chẳng qua là chưa rõ ràng hoàn toàn.

Tiểu Hà thực sự là yêu quái hóa ra từ con sông lớn này, mà chuyện nó muốn làm là báo thù tất cả người dân trong trấn.

Có lẽ nạn hạn hán này cũng có liên quan đến nó, nước sông không phải vì thời tiết khô hạn mà cạn kiệt, mà bởi vì do nó muốn nước cạn.

Lúc chiến tranh ập đến, trong thời kỳ hỗn loạn thứ thiếu thốn nhất là thức ăn, nó tạo ra nạn ăn thịt người ngay trong màn chơi này, rồi lại để người dân trong trấn chết vì đói.


Song trong khoảng thời gian này, nó tự mình giết chết một nhóm người —— hay nói cách khác là ăn luôn vào bụng.

Với thân phận là một con "Sông", nó ăn người tương đương với việc họ bị nước sông dìm chết, cho nên đó là lý do vì sao những cái xác đó lại nằm ở hạ lưu con sông.

Chẳng qua sau này, những người dân bị ăn đó cũng không ý thức được mình đã chết.

Hồn ma của bọn họ quay về trong trấn, tạo ra không gian ngăn cách hiện thực, một mực sống ở cái trấn đã sớm qua thời kỳ nạn đói.

Nếu như vậy, chính miệng người chơi nhắc nhở bọn họ, để bọn họ nhận ra bản thân đã chết từ lâu?
Bọn họ vì sao lại chết? Không phải do nạn đói, mà là do trọng nam khinh nữ cực độ.

Cho nên lúc người chơi ở trước mặt họ nhắc đến bé gái, trọng nam khinh nữ hoặc là dìm chết bé gái...v...v, bọn họ sẽ nhận ra bản thân mình đã chết, cùng lý do chết.

Đến lúc này, bọn họ biết mình đã là quỷ, nên tất nhiên là phải chạy đi giết người.

Toàn bộ câu chuyện, trong phút chốc đã rõ ràng.

Hứa Thuật suy nghĩ một lúc, cuối cùng đem những suy nghĩ này nói ra cho Dương Nhuế với Viên Quảng.

Viên Quảng nghe xong không tin tưởng nổi, hắn không ngừng lắc đầu, sắc mặt ngày một càng tái xanh, lời trong họng vội vàng nói ra: "Không có khả năng! Tại sao lại như vậy! Chuyện này cũng không thể tưởng tượng được! Tôi không kích hoạt cấm kỵ, con quỷ nhỏ kia luôn nhìn người khác bằng ánh mắt như thế......"
Lời chưa nói xong đã vội nuốt trở lại, sắc mặt hắn ngay lập tức hoảng loạn, bắt lấy tay Hứa Thuật: " Làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không phải chết chắc rồi à?! Cậu giúp tôi đi, mọi người giúp tôi đi!"
Hắn còn muốn bắt lấy tay Quý Xuyên, nhưng bị anh né ra.

Vì vậy hắn nắm lấy cánh tay Hứa Thuật càng chặt, như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.

Hứa Thuật bị hắn siết lấy thì thấy khá đau, hơi nhíu mày, vừa muốn rụt tay lại thì đã thấy Quý Xuyên dùng sức lôi hắn ra, dứt khoát vặn tay hắn lại.

Sau đó Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn Hứa Thuật, nhẹ nhàng nói: "Tay cậu chỉ có thể để cho một mình tôi cầm."
[1] Thật ra chữ "cầm" ở đây là tôi thêm vào, còn câu đúng phải là "Cậu chỉ có thể để một mình tôi dắt", (dắt: 牵) tôi edit tới đây thì nghĩ tới cảnh Xuyên biến thái dắt Hứa Manh Manh như dắt chó mà thôi:)

Hứa Thuật:???
Anh hai, anh có bệnh lâu năm mà giấu à? Nổi điên thì cũng phải biết lựa chọn thời điểm thích hợp chứ!
Sau đó cậu nhìn thấy Dương Nhuế dùng vẻ mặt "Thì ra là thế" nhìn cậu với Quý Xuyên.

Hứa Thuật đang muốn giải thích thì lại nghe cô ta nói một câu: "Hai người các anh rất giống vợ chồng son."
"......" Hứa Thuật: " Viên Quảng sắp chết rồi, hai người còn ngồi tám chuyện tào lao gì thế?"
Viên Quảng vẻ mặt ủ rũ bị ba người bọn họ vứt bỏ.

Hứa Thuật an ủi nói: "Đừng bi quan quá, thật ra còn một hy vọng."
Viên Quảng nghe vậy, hai mắt phát sáng: "Cậu có cách à?"
Hứa Thuật gãi đầu: "Cũng không tính là một cách, tôi chỉ là suy nghĩ, nếu Tiểu Hà không giết người, thì vì sao lúc hai người chơi trước chết nó lại đi ra ngoài? Có lẽ nó không phải đi giết người, mà là muốn cứu người? Suy cho cùng những người dân kia đều là kẻ thù của nó, nó phá hư chuyện tốt của bọn họ là điều đương nhiên."
Cậu thấy sắc mặt Viên Quảng như nắmđược một tia hy vọng, vội vàng bổ sung nói: "Cũng đừng vui như vậy, thôichẳng qua là tôi đoán mò, có thể suy đoán của chúng tôi sai thì sao?"
Đầu óc Viên Quảng chuyển qua lại giữa hai từ "Chết đi" "Sống tiếp", cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Cảm ơn cậu, mặc kệ thế nào cũng phải thử......!Tôi đi tìm Tiểu Hà."
Bên kia, Quý Xuyên nhít lại gần Dương Nhuế, mặt không biểu tình thấp giọng hỏi: "Ai là vợ?"
Dương Nhuế xem bộ dáng lạnh như băng chẳng biết khi nào bất ngờ giết người của anh, giơ tay chỉ Hứa Thuật.

Quý Xuyên quay đầu lại nhìn Hứa Thuật, nở nụ cười.

Hứa Thuật không hiểu chuyện gì, không an tâm hỏi: "Tôi lại làm sai gì à?"
Dương Nhuế ho một tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Bốn người trở lại thị trấn, nhìn thấy thấy hết thảy mọi thứ trong trấn có hơi khác.

Đặc biệt khi nhìn thấy người dân trong trấn, đều cảm thấy mỗi biểu cảm của bọn họ rất vi diệu.

Tiểu Hà luôn ở tứ hợp viện, nhìn thấy bọn Hứa Thuật về lập tức đi ra cửa đón, vẻ mặt tủi thân mà nói: "Anh Hứa, mọi người đi đâu vậy, Tiểu Hà tỉnh lại đã không nhìn thấy ai thì chạy ngay vào trấn để tìm, nhưng không thấy, em còn tưởng rằng mọi người bỏ xuống em rồi!"
Không đợi Hứa Thuật nói chuyện, Viên Quảng đã vội mở miệng nói: "Tiểu, Tiểu Hà, em có thể cứu anh phải không? Những người dân trong trấn mới là quỷ đúng không, hôm nay bà cụ kia cũng là quỷ, bà ta đêm nay sẽ giết anh phải không? Em có thể cứu anh không? Xin em đó"
Tiểu Hà nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng chớp mắt, vẻ mặt vô tội, bộ dáng giống như không hiểu hắn nói gì.


Bộ dáng này dừng trong mắt Viên Quảng, làm lòng hắn nặng nề.

Hứa Thuật xem vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, định an ủi vài câu, nhưng lại thấy cho dù nói gì cũng không giúp ích được.

Cậu nghĩ, nhìn Tiểu Hà nói: "Tiểu Hà, anh không biết em có chuyện gì nên không thể mở miệng nói với bọn anh, nhưng nếu em thật là đang muốn giúp thì xin em tối nay hãy cứu lấy anh ây."
Tiểu Hà vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn Hứa Thuật cười, xoay người đi vào trong, ngồi trên thềm đá trong viện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.