Đầu năm nay tạo phản chính là một canh bạc, cược thắng thì chuyển mình làm vua còn cược thua thì cả nhà chịu chết.
Thái thú Thọ Châu Vương Miễn này vận khí có hơi kém, gặp phải Bùi Vấn An, lại còn thêm một Tam hoàng tử làm việc không theo lẽ thường.
"Cô nói Tam hoàng tử có thể tay không vặn gãy cổ người khác?"
Xử lý xong công vụ của thành Thọ Châu, Thẩm Tương Nghi theo xe ngựa của Bùi Nhị đi ra bên ngoài thành Thọ Châu hội ngộ với Tô tiểu thư.
Vừa đúng lúc đuổi kịp Tam hoàng tử đang cáo biệt với bọn họ, Tô tiểu thư và Thẩm Tương Nghi ngồi trong xe ngựa, nhìn Tam hoàng tử ở bên ngoài xe, chụm đầu lại xì xào bàn tán.
Tô tiểu thư xuyên qua khe cửa ngắm nhìn hồi lâu, đầu chân mày hơi nhíu lại, nghi hoặc nói: "Tam hoàng tử sao lại trở lên mạnh như vậy? Tuy rằng tướng mạo không có gì thay đổi nhưng nghe ngươi miêu tả, giống như đổi thành một người khác vậy. Nguyên Tiêu năm ngoái lúc ta vào cung cũng đụng mặt y, lúc đó y không...anh dũng như vậy."
Thẩm Tương Nghi nghe xong liền ngây ra.
Ngày trước Hồ tiên sinh nói với nàng Tam hoàng tử có thần lực trời sinh, mình y có thể giết ba tên thổ phỉ, nàng còn không tin. Mãi đến sau khi Vương thái thú tạo phản, Tam hoàng tử có thể tay không đoạt đao chém chết con trai Thái thú.
Đến lúc này, nàng mới hiểu câu nói bản thân là thiên hạ vô địch của Tam hoàng tử có lẽ không chỉ là khoác lác.
Bất quá Tô tiểu thư vốn là người được chọn để trở thành thái tử phi, nhất định là có cơ hội gặp em chồng.
Nếu như theo lời Tô tiểu thư thì năm ngoái Tam hoàng tử vẫn bình thường.
Vậy tại sao chỉ sau một năm ngắn ngủi, y lại trở thành kẻ mười bước giết một người, tuyệt thế cao thủ lấy được thủ cấp của tướng địch trong đội quân mấy ngàn quân địch?
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại một lượt nội dung trong sách, kết quả phát hiện có biết nguyên tác cũng chẳng có tác dụng gì.
Bởi vì số lần xuất hiện của Tam hoàng tử quả thực quá ít.
Dẫu sao trong bộ tiểu thuyết này số lần xuất hiện của cánh đàn ông đều có liên quan đến nhan sắc. Nhìn Bùi Nhị thì biết, nàng một lần nữa hoài nghi nhân phẩm hắn chắc hẳn cũng không tồi, có lẽ bởi về dáng dấp quá đẹp nên mới bị nữ chính chọn làm phản diện.
Không nhắc đến Bùi Nhị hay thái tử cái kiểu vừa sinh ra đã thắng ngay tại vạch xuất phát, trong sách mấy nhân vật nam có tí tiếng tăm thì kém nhất thì cũng có dáng dấp thanh tú dễ nhìn.
Nhưng hiển nhiên Tam hoàng tử trước kia quá mức phúc hậu nên không nằm trong phạm vi này.
Thẩm Tương Nghi thở dài, nàng tưởng rằng bản thân đã đọc qua nguyên tác thì có thể ít đi mấy cái hố nhưng không ngờ rằng thực tế còn phức tạp hơn trong sách nhiều.
Lúc này nàng rất muốn vỗ đùi cùng với thiên đạo của quyển sách này nói chuyện tử tế.
Tại sao Giang Ứng Liên có thể biết được sự phát triển của tình tiết? Tô tiểu thư sao lại lưu lạc đến tận hang ổ của bọn thổ phỉ thế này? Nguyên tác Tam hoàng tử là vai phụ, tại sao bây giờ trên mặt y chỉ còn kém chưa viết mấy chữ ta là nhân vật chính?
Thẩm Tương Nghi đang âm thẩm phỉ nhổ, đột nhiên màn xe bị vén lên, nàng và Tô tiểu thư đều bị dọa hết hồn.
Tô tiểu thư trong nháy mắt nhìn rõ người đến là ai, con ngươi mở to, lập tức cúi thấp đầu.
Thẩm Tương Nghi dịch người sang bên che khuất thân hình nàng ấy, dấu nàng ấy ra đằng sau, trấn tĩnh lại ứng phó với người mới đến: "Tam hoàng tử, ngài, ngài có việc gì sao?"
"Thẩm cô nương, ta biết hôm nay phải từ biệt với cô nương nên cố ý ăn diện một phen, cô nương thấy thế nào?"
Roi da trong tay Tam hoàng tử quất một cái, con ngựa đang cưỡi liền xoay một vòng.
"Ồ...Anh tuấn."
Sắc mặt Thẩm Tương Nghi cứng nhắc, tuy rằng nàng căn cản không nhìn ra y phục hôm nay y mặc với hôm qua có gì khác nhau nhưng vì muốn tiễn vị tôn thần này đi mà làm trái với lương tâm cất lời khen ngợi.
"Anh tuấn bao nhiêu?" Tam hoàng tử quả nhiên không giống với người bình thường, vậy mà vẫn hỏi tiếp.
"Thì là… rất anh tuấn." Thẩm Tương Nghi nặng nề trả lời.
"Quả nhiên, ta cũng biết ta có dung mạo anh tuấn nhưng Thẩm cô nương chớ có đổ gục trước phong thái của ta, sau khi ta đi lại nhớ nhung quá độ mà gây tổn hại sức khỏe."
Thẩm Tương Nghi và Tô tiểu thư bên trong xe: "..."
Nếu không phải do cha y là Thần Tông, với cái kiểu nói chuyện như này Tam hoàng tử chắc chắn sẽ bị người ta lừa gạt trùm bao tải tẩn cho một trận.
Cuối cùng Bùi Nhị nhìn không nổi nữa, đánh ngựa qua đó.
Nàng bắn ánh mắt cầu cứu về phía hắn.
Bùi Nhị mặt không đổi sắc, ánh mắt dừng trên mặt nàng hai giây rồi quay đầu nói với Tam hoàng tử: "Thời gian gần đến rồi."
Tam hoàng tử nghe thấy câu này mới thu lại vẻ mặt ăn nói tùy tiện, y nhìn lướt qua Bùi Nhị rồi lại chuyển ánh mắt đến Thẩm Tương Nghi trong xe.
Thẩm Tương Nghi cứng đờ cả người, không phải bởi vì ánh mắt này ẩn chứa bao nhiêu ẩn tình bịn rịn không nỡ.
Mà ngược lại đây là lần đầu nàng nhìn Tam hoàng tử ở khoảng cách gần như vậy.
Ánh mắt người này nhìn mọi người giống như thần tượng đang nhìn hòn đá ven đường hoặc là đám côn trùng dưới chân, dù sao cũng không giống như đang nhìn một người sống.
Kiểu người nào sẽ có ánh mắt như này nàng không biết nhưng theo như bối cảnh trong nguyên tác, Tam hoàng tử một lòng si mê Giang Ứng Liên tuyệt đối không nên như này.
"Thẩm cô nương, sao cô nương không đeo trâm cài ta tặng?"
Thẩm Tương Nghi sợ run, lúc này mới nhớ ra y nói đến cái gì.
Cây trâm đó nàng vốn dĩ muốn để ngày hôm sau mang trả cho Tam hoàng tử nhưng vì chuyện thái thú Thọ Châu tạo phản mà quên mất chuyện này.
"Quá, quá quý giá rồi ạ. Ta sẽ sai người đưa lại cho ngài."
"Không cần đâu, chỉ là món đồ lặt vặt. Nếu cô nương không thích thì có thể ném đi."
Tam hoàng tử nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng doi da trong tay lên tựa hồ chuẩn bị rời đi.
Trong lòng Thẩm Tương Nghi còn chưa kịp thở phào thì chỉ thấy roi da của Tam hoàng tử vút xuống, ngựa lập tức chạy về phía trước. Toàn thân y hơi đổ về phía sau, cơ hồ sượt qua mặt nàng.
Con ngươi nàng mở to, còn chưa kịp phản ứng lại.
Chỉ thấy y áp người đến, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: "Cô không nên xuất hiện ở đây."
Nhất thời nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống.
Chỉ thấy y đã chạy đến nơi xa, còn quay đầu lại nhìn nàng cười một cái, trong nháy mắt tóc gáy nàng dựng đứng, đến cả sợi tóc cũng sắp nổ tung.
Câu này của Tam hoàng tử có mấy ý nghĩa như này.
[Cô không nên xuất hiện ở đây.]
Là Tam hoàng tử đoán ra được nàng vốn không phải em họ của Bùi Nhị, nói nàng không nên xuất hiện bên cạnh Bùi Nhị?
Hay là… nàng không nên xuất hiện ở Thọ Châu?
Hay có thể nói là không nên xuất hiện ở… ở… quyển sách này.
"Trâm cài?"
Câu hỏi vang lên bên tai, Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu.
Lá cây che khuất một phần ánh mặt trời, Bùi Nhị nâng cằm, ánh sáng chiếu rọi lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, hắn không chớp mắtnhìn nàng.
Tuy rằng biểu cảm của hắn không thay đổi nhưng nàng lại cảm thấy tâm trạng Bùi Nhị lúc này không được tốt lắm.
Thẩm Tương Nghi vội vàng rút ra cái hộp gỗ từ đằng sau, dùng hai tay dâng lên: "Chính, chính là vào hôm đầu đến phủ thái thú, Tam hoàng tử y, y cứ nhất quyết đưa cho ta. Ừm, đồ nằm ở đây, nếu không thì đại nhân giúp ta trả lại cho Tam hoàng tử nhé."
Hắn thúc ngựa đến gần nhận lấy hộp gỗ, mở ra nhìn một cái rồi nhướng mày giễu cợt: "Chỉ thế này?"
Thẩm Tương Nghi nhất thời cứng họng, mấy kẻ thuộc gia đình thế gia lắm tiền nhiều của đáng chết này, nhìn tay nghề chế tác này đi, là cây trâm hồ điệp làm từ vàng ròng đấy, có chỗ nào không đẹp chứ.
Chẳng biết tại sao, mặt mũi Bùi Nhị ngược lại dãn ra một chút, liếc nhìn nàng một cái rồi chậm rãi nói: "Mẫu phi của Tam hoàng tử là Kính phi, thánh nhân lâm trọng bệnh, bây giờ Kính phi nhận được sủng ái khiến trong triều không ít kẻ đỏ mắt, cô không nên đi trêu chọc y."
Trêu chọc?
Nàng trốn còn không kịp đây, sao còn dám cố ý trêu chọc Tam hoàng tử chứ.
Thẩm Tương Nghi âm thầm ai oán, chỉ thấy Bùi Nhị nói xong lời này bèn thúc ngựa rời đi.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tô tiểu thư đang chống cằm, nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
"Sao, sao thế?"
"Cũng thú vị đấy." Tô tiểu thư cười nhẹ: "Bùi Nhị lang và phụ thân ta tuy rằng đều là người đọc sách nhưng giống… giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, lúc nào cũng có chút gì đó ngăn cách khiến người ta khó mà suy xét được, Thẩm cô nương cô không sợ Bùi Nhị lang sao?"