Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 24: Ta thích đại nhân



Đầu tháng tư, mùa mưa ở phương Nam lại sắp bắt đầu rồi, vừa mới vào đêm trời bắt đầu giáng mưa xuống, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

“Đi nhanh chút!”

“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao?”

Thẩm Tương Nghi và Tiểu Đào đi đằng sau, những người bên cạnh nhìn họ với ánh mắt như hổ rình mồi, chằm chằm không dứt.

Thẩm Tương Nghi lau nước mưa rơi trên mặt mình.

Đao của Tiểu Đào đã bị tịch thu, nếu hai người bọn họ thực sự bị Bùi Hành đưa tới quan phủ, nàng còn tốt hơn chút, chẳng qua là bị đưa về thành Biện Kinh mà thôi.

Thân phận của Tiểu Đào lại không thể tự chứng minh, nếu như bị đào ra chuyện năm đó làm thổ phỉ, ước chừng không đợi được Bùi Nhị tới, nàng ấy đã phải ăn cơm chém đầu rồi.

Cứ đi tiếp như này cũng không phải là cách.

Nàng nhẹ nhàng kéo Tiểu Đào, dùng một ánh mắt, cố ý đi chậm lại vài bước, một chân giẫm vào trong bùn.

“Úi ~”

“Đừng có giở trò!”

Nói rồi người đó định qua đỡ nàng, nhân lúc mọi người đang lơ là cảnh giác, nàng lăn tới trong bùn, Tiểu Đào đổi tay cướp lấy mũi tên dắt ở eo của người đó, đầu mũi tên đặt vào yết hầu hắn ta.

“Không muốn huynh đệ của các người chết thì mau lùi lại!”

Tiếng vó ngựa trong đêm mưa vô cùng rõ ràng, người ở hai bên nhường ra một con đường, Bùi Hành mặc áo tơi đứng phía trước, tay nắm chặt dây cương, nhìn chằm chằm vào hai người.

“Cho dù bây giờ hai người có thể chạy được, chỉ cần vẫn còn ở Giang Châu, không quá mười dặm ta vẫn có thể bắt hai người lần nữa.”

Thẩm Tương Nghi biết lời mà Bùi Hành nói là sự thực, chỉ là hiện tại nàng không thể lùi bước, nàng đã có thể mang Tiểu Đào ra ngoài cũng có thể mang nàng ấy bình an không thương tích trở về.

“Tiểu Đào, chúng ta đi.”

“Bao vây đường lùi của họ!”

Mấy tên nam nhân lực lưỡng nhanh chóng bao vây xung quanh bọn họ thành một vòng cung.

Mưa đêm rơi càng ngày càng lớn, cục diện này vậy mà lại tắc nghẽn ở đường lớn giữa núi, quần áo đã ướt nhẹp rồi, trong núi đêm lạnh lẽo, từng luồng khí lạnh thổi đến, Thẩm Tương Nghi lạnh tới mức răng trên răng dưới va lập cập vào nhau.

Chỉ nghe tiếng binh khí, tiếng rút kiếm, chỉ cần có người động thủ trước, thì cục diện này lại thay đổi khác.

Chính vào lúc này tiếng vó ngựa từ đằng sau truyền tới, tiếng vó ngựa đó truyền từ xa tới gần, vài con ngựa có chất lượng cao lao ra khỏi màn mưa.

Theo đó một chiếc xe ngựa xuất hiện trên đường lớn, ánh sáng dưới mái hiên xe ngựa xuyên qua màn đêm đen kịt tối như mực, giống như cưỡng chế xé đêm mưa này thành một lỗ.

Xe ngựa càng ngày càng gần, Bùi Hành chỉ vừa nhìn một cái đã lập tức xuống ngựa, cách thật xa hành lễ, cung kính gọi một tiếng: “Thúc phụ.”

Thúc phụ của Bùi Hành?

Lẽ nào chính là? ...

“Không phải thúc phụ về nhà rồi sao, sao người lại tới đây? Là muốn đến trang viên nhỏ ở ạ?”

Chỉ thấy một cánh tay vươn ra khỏi rèm cửa xe, cánh tay đó thon dài từ từ vén mở rèm cửa.

Hạt mưa trên mái hiên xe nhỏ xuống mu bàn tay người đó rồi lại rơi xuống đất, người bên trong mặc áo choàng đen đi ra, đứng bên cạnh xe ngựa.

Mượn ánh sáng trên xe, lúc hắn quét mắt qua bên này, vừa lúc lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tương Nghi, dường như có chút kinh ngạc.

Nàng run rẩy một cái, hận không thể tự chôn chính bản thân xuống đất bùn.

“Bên đó là...”

“Thúc phụ không biết đấy thôi, cháu đã thay thúc phụ bắt kẻ trộm ngọc bội của người rồi, thúc phụ người nhìn xem, đây là tên trộm đó và đồng bọn của nàng ta, hai người này cực kỳ hung dữ, quỷ kế đa đoan, thủ đoạn ác độc, thúc phụ tuyệt đối đừng lại gần...”

Bùi Hành đang nói bỗng im lặng, chỉ thấy thúc phụ của hắn ta đã xuống xe.

Hắn đón lấy cây dù mà người bên cạnh đưa lên, người hai bên nhường ra một con đường, hướng về phía hai người “cực kỳ hung dữ” mà đi.

Người xung quanh không dám liếc ngang liếc dọc, mắt nhìn thẳng, im lặng không dám lên tiếng.

Trong cơn mưa đêm, chỉ có tiếng ngựa hí vang vọng giữa núi rừng.

Một bóng đen phủ lên đỉ.nh đầu nàng, ngăn cách nàng với tiếng mưa và tiếng người xung quanh, dưới cây dù dường như chỉ có hai người họ.

“Ta còn đang nói lần trước cô nương quá bạc tình, cầm đồ của Bùi mỗ rồi liền rời đi, không ngờ cô nương lại tìm tới Giang Châu.”

Giọng nói ngừng lại một chút.

“Sao, lần trước cô nương vẫn chưa tận hứng à?”

Cơn mưa xối xả giăng giữa những rặng núi cao, trời đất nhuộm lên một màu đen u ám.

Trong đêm mưa mù mịt, chỉ có chút ánh sáng nơi lưng chừng núi, nếu nhìn kĩ hơn, thì nơi đây chính là một trang viên chiếm một khoảng đất không nhỏ, mặt hướng về phía thành Giang Châu, lưng dựa vào vườn trà rừng trúc, không thể không cảm thán người lựa chọn mảnh đất này năm đó quả là thanh lịch tao nhã .

Ngón tay Thẩm Tương Nghi đặt lên chiếc áo choàng đen, dường như trên chiếc áo còn mang chút hơi ấm của người đó, gió lớn mưa sa rơi trên người nàng, nàng cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Nàng di dời tầm mắt từ vết bùn trên mũi giày về phía trong căn phòng, thông qua rèm đỏ mơ hồ nhìn thấy bóng người dưới ánh đèn, giọng nói chậm rãi nhỏ nhẹ trong phòng từ từ truyền ra ngoài.

“Thúc phụ, lời nói của nàng không rõ ràng, đương nhiên là cháu sẽ sinh lòng nghi ngờ, cháu không biết nàng với người là người quen cũ...vâng, thúc phụ dạy bảo rất đúng, lần này là do Bùi Hành quá tự đại rồi ạ.”

Thẩm Tương Nghi đang nghe tới mức say mê, đột nhiên cánh cửa mở ra, Bùi Hành đang bước ra nhìn thấy nàng, biết nàng nghe được hắn ta bị mắng thì có chút không nén được giận, người trẻ tuổi hục hà hục hặc nói:

“Ngươi cười cái gì?”

“Ô, ngươi đừng hiểu lầm, ta vui mừng vì tối nay mình không cần ăn gió nằm sương nữa không được à?”

“Ngươi...” sắc mặt Bùi Hành xanh lét, đang muốn nói thêm gì đó, nhưng dường như lại cứng rắn ép xuống, hắn ta hít sâu một hơi hành lễ: “Chuyện lần này do Bùi Hành thất lễ, mong tiểu thư bỏ qua, thúc phụ ta gọi tiểu thư vào trong phòng đấy.”

Thẩm Tương Nghi lau hơi nước đọng trên má, sờ cái trâm trên đầu, cúi đầu cười một cái: “Cậu xem, phiền phức quá mà, Bùi đại nhân chính là một khắc cũng không rời xa được ta đó.”

Bùi Hành: “...”

Hắn ta quay người giống như chạy trốn rời khỏi tiểu viện.

Nàng quay đầu nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Bùi Hành, kiễng chân lên, kéo dài giọng: “Aiz, Bùi Hành, là thủ hạ của ngươi nói lời thô lỗ trước, đừng có quên còn phải xin lỗi Tiểu Đào. Còn nữa, thủ hạ của ngươi làm con lừa của ta sợ hãi chạy mất rồi, con lừa đó phải đền ba quan tiền, ngươi cũng phải đền cho ta đó~~~”

Không có ai đáp lời, cũng không biết có phải là do trời tối đường trơn hay không, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm”, dường như là tiếng da thịt va chạm mạnh.

Nàng lắc lắc đầu, người trẻ tuổi đúng là chưa trải sự đời.

Thẩm Tương Nghi đẩy cửa đi vào phòng, mấy cụm tre bị mưa xối ướt gõ nhẹ vào cửa sổ.

Trong phòng đối diện với cửa sổ bày một cái sạp nhỏ, bên cạnh sạp đặt một chậu cây Kim Ngân núi, lư hương từ từ bốc lên khói trắng, chóp mũi ít nhiều ngửi được mùi mưa, khiến người ta mệt mỏi có chút muốn ngủ.

Bùi Nhị ngồi ở một bên sạp, nhướn mày, ánh mắt dao động giữa ánh đèn màu đỏ cam, liếc nhìn nàng một cái: “Nghĩ xong rồi?”

Thẩm Tương Nghi di chuyển tới bên sạp, ngồi đối diện với hắn, hơi nghiêng người về phía trước, chậm chạp nói: “Bùi đại nhân, vừa nãy gặp được ngài, ta suy nghĩ cả một đường, chuyện lần trước là do ta quá lỗ m.ãng, nếu như ngài quả thực tức không chịu được, hay là… hay là, ngài hôn lại ta đi.”

Tay Bùi Nhị ngừng lại, tách trà bưng tới miệng cũng có chút run rẩy.

Trong phòng nhất thời chìm vào im lặng.

Bấc đèn trong đèn lồng cháy rất nóng, chỉ nghe một chuỗi âm thanh lách tách, rất lâu sau mới nghe thấy hắn lên tiếng: “Thực ra có những lúc mỗ không phân biệt được câu nào của cô nương là thật lòng, còn câu nào lại là giả ý.”

“Bùi đại nhân.” Thẩm Tương Nghi ngước nhìn ánh đèn đang lắc qua lắc lại: “Đại nhân nghĩ nhiều rồi, ta không có nhiều suy nghĩ phức tạp tới vậy.”

Nói xong, lại sợ hắn vẫn còn tức giận, nàng lại bổ sung thêm một câu nữa: “Đại nhân, ta đối với ngài là thật lòng đó.”

Hắn nghe được những lời này, mím mím môi, lại im lặng.

“Dù sao thì cô cũng là cô nương nhà người ta, một mình chạy tới Giang Châu, bốn bề nháo nhác hỗn loạn nhỡ đâu gặp phải cướp đường cướp chợ, lúc đó cô tính làm gì?”

“Cái này, cái này chẳng phải là không gặp phải hay sao.” Thẩm Tương Nghi kéo căng da mặt cố cười, như là đánh bạo, lên cao giọng nói: “Thêm nữa, còn có Tiểu Đào bảo vệ ta cả đường đi.”

“Tiểu Đào?”

Bùi Nhị nghe tới đây, đặt tách trà xuống, cười một tiếng giễu cợt: “Cô nương thực sự không coi bản thân là khách nữa, người của ta dùng có thuận tay không?”

“Bùi đại nhân, sao có thể nói như vậy chứ? Ta, ta thực sự là không còn cách nào khác, hơn nữa, cho dù gặp nguy hiểm, ta là loại người tham sống sợ chết, trọng tình khinh nghĩa hay sao?”

Khuôn mặt Bùi Nhị đầy giễu cợt, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì khó giải quyết rồi?”

Thẩm Tương Nghi quay mặt đi, cố ấp ủ cảm xúc, vừa mở miệng liền gào to: “Bùi đại nhân, tam hoàng tử đó thèm muốn sắc đẹp của ta, nói là muốn đề thân...”

Lời còn chưa nói hết, liền bị hắn cắt ngang: “Cô vừa nói gì cơ?”

“Tam hoàng tử muốn đề thân.”

“Câu trước đấy.”

“Y thèm muốn sắc đẹp của ta.”

Bùi Nhị nheo mắt, cẩn thận đánh giá Thẩm Tương Nghi một lượt.

“Cô nói thử xem y thèm muốn… cái gì?”

Hừ, đừng cho rằng nàng không nhìn ra được, giọng điệu này của Bùi Nhị rõ ràng là không tin, coi thường nàng chứ gì?

Tốt xấu gì nàng cũng có vài phần tư sắc nhé.

Thẩm Tương Nghi hắng hắng giọng: “Y, y, lần gặp mặt đầu tiên ở Thọ Châu, chân tay của y đã không thành thật.”

Vẻ mặt Bùi Vấn An trầm xuống, lông mày nhíu lại.

“Cụ thể là lúc nào?”

“Trước ngày tổ chức tiệc đón gió, y có tới gặp riêng ta, lời nói của y đa phần là ph.óng đ.ãng cợt nhả.”

“Sao lúc đó cô không nói gì?”

Thẩm Tương Nghi ôm mặt, giả vờ khóc: “Chuyến đi tới Thọ Châu liên quan tới vấn đề sống chết, sao ta có thể vì bản thân mà làm chậm trễ chuyện của đại nhân được. Thêm nữa, nói gì thì nói y cũng là hoàng tử, lẽ nào đại nhân lại vì ta mà đắc tội hoàng tử.”

“Sau khi trở về thành, y vẫn bám lấy cô?”

“Ngày đó là tiết Hàn Thực, ta đi Phàn Lâu bị y bắt gặp, y cương quyết lôi ta tới Tửu Các, hỏi về quan hệ giữa ta và đại nhân, ta không nói, y liền, liền… nói là sẽ đón ta vào cửa làm bé. Cha ta lại là người ham mê quyền lực, một lòng chỉ muốn trèo cao, cho nên ta liều mạng này cũng phải tới tìm đại nhân.”

Lời nói tới đây, nàng cúi đầu còn giả vờ lau nước mắt, nếu không thì màn biểu diễn này có chút nhạt nhẽo khô khan.

Bùi Nhi biết suy nghĩ của nàng nhưng cũng không vạch trần, chỉ là người hơi ngả về phía trước: “Con người tam hoàng tử này mặc dù tính tình cổ quái khó đoán, nhưng dù sao y cũng là một hoàng tử, theo lý mà nói cha cô cũng chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ, cô gả cho y ít nhất cũng vinh hoa phú quý, không lo cơm ăn áo mặc, tại sao lại phải kháng cự?”

“Ta, ta...”

Thẩm Tương Nghi lo lắng vặn hai tay, cũng không thể nói là rất có khả năng tam hoàng tử rước nàng qua cửa, chính là để giết nàng diệt khẩu được.

Nàng lắc lắc đầu, đột nhiên trong lòng lóe lên một cách, mạnh dạn ngẩng đầu nói: “Bùi đại nhân, ta không thể gả cho y được, ta, lòng ta có người khác rồi.”

Bùi Vấn An nhướn mày, liếc nhìn nàng một cái, màu mắt ảm đạm, một lúc sau khẽ mỉm cười: “Ở Biện Kinh mỗ cũng có chút quen biết, mạo muội hỏi cô là công tử nhà nào vậy?”

Thẩm Tương Nghi liế.m li.ếm môi, trong đầu có vô vàn suy nghĩ bay qua, tên người này không thể nói bừa được, không thì Bùi Nhị sẽ phát hiện ra ngay.

Thấy nàng do dự nửa ngày vẫn không nói, hắn cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lấp lánh: “Là ai? Chắc không phải là Bùi mỗ đâu nhỉ.”

Thẩm Tương Nghi sững sờ, hạt mưa vẫn không ngừng đập vào cửa sổ, ánh sáng trong đèn lồng cũng trở nên mơ hồ mập mờ hơn.

“Đại, đại nhân...”

“Nếu cô nương chỉ là muốn tìm một cái cớ, cũng không cần trêu chọc Bùi mỗ.”

Bùi Nhị đứng dậy, mở cửa phòng ra.

Một cơn gió lạnh thổi vào, khiến hai người họ đều bình tĩnh hơn, tiếng mưa lọt vào lòng hắn, sương núi dần phủ làm ướt góc áo, hắn nhẹ nhàng xoay người: “Ta mệt rồi, thứ cho không tiếp được nữa.”

Đây chính là biến tướng của đuổi người, nhưng lời cũng nói rồi, bây giờ Bùi Nhị chính là ngọn cỏ cuối cùng của nàng, lẽ nào nàng thực sự phải trở về thành Biện Kinh gả cho tam hoàng tử sao.

Vừa nghĩ tới đó, Thẩm Tương Nghi đâm lao đành phải theo lao, bước nhanh về phía trước giữ lấy tay áo của Bùi Nhị, dùng thân mình chặn đường đi của hắn: “Lời ta nói là thật, tại sao đại nhân lại không tin ta, ta, ta thích đại nhân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.