Bùi Nhị sửng sốt một hồi, hắn không nói gì chỉ kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng như bị ai đó cầm đồ vật khiêu khích.
Ánh nến dao động, nàng dùng trâm gỗ vấn tóc, có chút mộc mạc giản dị, thi thoảng khi nàng cúi thấp đầu có mấy sợi tóc rủ xuống bên sườn mặt, khiến cho dáng vẻ không đáng tin ngày thường giảm đi mấy phần.
Bộ dạng này của Thẩm Tương Nghi lại khiến cho hắn nhìn ra mấy phần dịu dàng.
Hắn không ngờ nàng sẽ nói với hắn như vậy.
Lý trí nói với hắn nàng đang nói láo, chỉ là do nàng không muốn gả cho Tam hoàng tử mà thôi.
Nhưng có một âm thanh không chịu sự khống chế mà thoát ra ngoài, lần đầu gặp ở phủ trưởng công chúa, vụ đi sửa lại án xử sai ở Thọ Châu, rồi đến khi gặp lại tại Giang Châu, chỉ một câu hữu duyên thì không khỏi quá miễn cưỡng rồi.
Hắn từ thuở nhỏ đã lăn lộn trong chốn quan trường thế gia, đã thấy quen cảnh ngươi lừa ta gạt, gặp dịp thì chơi, vậy nên luôn phải dè dặt cẩn thận đề phòng.
Tuy nhiên nàng lần nào cũng không đi theo lẽ thường, đấu đá lung tung mà xông vào.
Hắn thu lại tâm tình, cứ như vậy nhìn nàng.
"Cô biết cô đang nói gì không?"
"Ta tất nhiên rất rõ ràng."
Thẩm Tương Nghị bị ánh mắt này của hắn nhìn khiến cho trong lòng không khỏi sợ hãi.
Nhưng đã nói đến nước này, nhắm mắt cũng phải nói tiếp: "Ta đem lòng cảm mến đại nhân đã lâu, cái đêm ở trong hoa viên đó cũng là ta cố ý đụng vào đại nhân. Ta tự biết mình không xứng với đại nhân, tiểu thư thế gia trong thành Biện Kinh xinh đẹp hơn ta nhiều vô số kể. Ta biết nói ra những lời này cũng chỉ là tăng thêm lo âu cho đại nhân nhưng trong lòng ta đã có đại nhân, nên ta chỉ muốn giữ tâm niệm này mà tiếp tục sống, ta, ta không muốn gả chồng."
Nói xong nàng liền thở phào nhẹ nhõm, tự thưởng cho mình một lời khen, đấy không phải đã nói xong rồi sao?
Dựa theo tính cách của Bùi Nhị, nhất định sẽ hung hăng từ chối nàng, rồi nói nàng mộng tưởng hão huyền...
"Thiên hạ không yên bình, xã tắc rối loạn, ta không tính lấy vợ."
Thẩm Tương Nghi giương mắt, tiếng mưa rơi bên ngoài hành lang, dưới mái hiên hai người đứng nhìn nhau.
Vẻ mặt của Bùi Nhị hiếm khi nghiêm lại, hắn nhìn về phía nàng.
"Cho nên cô vẫn không muốn gả chồng?"
Thẩm Tương Nghi có chút hoảng hốt, còn chưa hiểu hắn nói lời này rốt cuộc là có ý gì.
Chỉ là nghe thấy có chữ gả chồng, theo bản năng quả quyết nói: "Không gả."
Chân mày của Bùi Vấn An nhíu nhẹ, làm như nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Ta hiểu tâm ý của cô rồi."
Đợi đã, Bùi Nhị ngươi hiểu cái gì cơ?
Tình tiết này phát triển có hơi sai sai rồi!
Lời trong lòng Thẩm Tương Nghi còn chưa nói ra, chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta ôm vào lòng.
Một trận trời đất quay cuồng, hai người lại trở về giường nhỏ trong phòng, chẳng qua là lần này nàng ngồi trên đùi Bùi Nhị, người trước mặt hơi sít lại gần, siết chặt eo nàng.
Hô hấp của hai người quấn quýt lấy nhau, đến cả lông mi của đối phương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới ánh đèn ngắm người đẹp, đẹp đến động lòng người.
Khóe mắt hắn mang theo ý cười: "Trái lại ta không hề nhìn ra, nói một chút coi, cô bắt đầu thầm mến ta từ khi nào?"
"Bùi đại nhân, ngài, ngài vừa nãy không phải nói không lấy vợ sao?"
"Nói không chừng ngày nào đó thiên hạ thái bình, ta cũng có tam thư lục xính, không thể để cho tình cảm của cô gửi gắm sai người được."
Thẩm Tương Nghi khí huyết dâng trào, sao lại phát triển thành như này?
Tuyến tình cảm của Bùi Nhị và nữ chính Mary Sue bị nàng chặt đứt rồi, tình hình trước mắt sẽ dẫn lửa thiêu thân mất.
Trong sách không phải viết Bùi Nhị dốc lòng cho sự nghiệp hay sao?
Nếu như Bùi Nhị nhìn ra nàng đang nói dối lừa gạt hắn, đùa giỡn tình cảm của nhân vật phản diện, nàng sợ rằng mình thực sự là chán sống rồi.
Không còn cách nào, nàng chỉ còn nước vắt óc suy nghĩ: "Ngài còn nhớ Cựu Lệ năm hai mươi ba, ngài cùng thái tử đi du ngoạn, ngày đó ta ở ngoài cửa Minh Hoa cùng phụ thân đi ăn tiệc, đã nhìn thấy ngài từ tửu lâu."
Bùi Nhị gật đầu, hồi tưởng lại: "Năm đó ta mười lăm tuổi, cô còn nhớ ngày đó ta trông như thế nào không?"
"Nhớ chứ." Thẩm Tương Nghi nhìn ánh nến rồi chậm rãi nói: "Ngày đó ngài mặc trường sam cổ tròn có thêu hoa hướng dương, cưỡi ngựa ô đen, đeo cung tên, từ xa là đã có thể trông thấy."
Lời này của Thẩm Tương Nghi không phải là giả, vào lần đầu tiên nàng gặp Bùi Vấn An, thiếu niên khí phách hăng hái, phong thái bất phàm.
Lúc đó nàng tự cho rằng con gái gia đình quan viên từng bị cách chức một lần như mình cả đời này sẽ không có bất kì qua lại gì với nhân vật như hắn.
"Lẽ nào không phải là do ta anh tuấn khôi ngô sao?"
"Thái tử cũng rất khôi ngô."
"Hắn không bằng ta."
Thẩm Tương Nghi cảm thấy Bùi Nhị này cũng có chút mèo khen mèo dài đuôi.
"Bùi đại nhân, da mặt ngài cũng dày hơn người khác đấy."
"Tất nhiên rồi, ta vốn dĩ luôn khiến cho kẻ khác vô cùng đố kị mà."
"Ngài..."
Hai người nhất thời cùng yên lặng.
Hắn đặt bàn tay của nàng trong tay mình vân vê, sóng mắt lưu chuyển, ẩn chứa tình ý, lại nhìn đôi mắt ấy lần nữa cả người liền bị nó hút vào.
Đột nhiên hắn nâng tay nàng lên, Thẩm Tương Nghi cảm thấy nhiệt độ đột nhiên từ từ tăng lên.
Mu bàn tay lướt qua gò má nàng, đụng chạm như có như không, rồi lại chậm rãi buông xuống, hắn chần chờ một chút rồi nói: "Cô… không cảm thấy gì sao?"
Thẩm Tương Nghi nuốt một ngụm nước bọt: "Làm, làm sao?"
Bùi Nhị nhìn mặt nàng dần đỏ lên, còn mang theo một chút khờ dại, mỉm cười một cái, dịu dàng nói: "Hình như cô phát sốt rồi."
-----
"Tiểu Đào ơi, Tiểu Đào à, ta e là phải chết rồi."
Thẩm Tương Nghi nằm trên giường ngửa mặt lên trời, hơi khịt khịt cánh mũi vậy mà vẫn không tài nào thở nổi bằng lỗ mũi, uể oải nói: "Sau khi ta đi, con lừa của ta được Bùi Hành trả lại sẽ thuộc về em, em phải chăm sóc cho nó thật tốt."
Tiểu Đào nắm tay nàng, trên mặt có hơi xúc động: "Tiểu thư, cô quả là người tốt. Tuy rằng con lừa đó vừa già vừa gầy lại còn ăn nhiều chạy chậm nữa. Nhưng cô yên tâm, có ta ở đây ta sẽ không để nó chịu thiệt đâu."
Thẩm Tương Nghi nghe được những lời này, đôi mắt rưng rưng nắm thật chặt tay Tiểu Đào.
"Tiểu Đào ơi."
Tiểu Đào cũng nắm lấy tay nàng, mặt đầy thống khổ: "Tiểu thư ơi."
Tì nữ ở bên cạnh quả thực không nhìn nổi màn sinh li tử biệt này nữa, có lòng tốt nhắc nhở: "Cái đó… Thẩm tiểu thư, Tiểu Đào tỷ tỷ, đại nhân đã cho người đi tìm đại phu tốt nhất trong thành Giang Châu rồi, đang trên đường đến đây. Còn có tổ tiên nhà ta cũng hành y cứu người, triệu chứng này của tiểu thư chắc là bị nhiễm phong hàn do dầm mưa, uống hai toa thuốc là khỏi, không chết người được đâu."
Thẩm Tương Nghi hít nước mũi vào, nghiêng đầu qua lau nước mắt nói: "Cô bé à, em không cần an ủi ta, ta biết bệnh này của ta e là không xong rồi, em cứ nói thật đi, ta chịu đựng được..."
Tì nữ: "..."
"Cái gì không xong? Giang Châu đất rộng người thưa, không bằng trở về Biện Kinh chữa trị nhé."
Theo giọng nói truyền vào, rèm cửa cũng bị kéo ra, mang theo một trận khí lạnh phả vào mặt.
Thẩm Tương Nghi vốn đã chán ngắt nằm trên giường, nghe thấy hai chữ Biện Kinh lập tức ngồi dậy thẳng đơ, nói bằng giọng mũi khản đặc: "Ta không sao, ta khỏe rồi, ta có thể."
Nhưng do ngồi dậy quá nhanh hai mắt bỗng tối sầm, lại lần nữa ngã xuống giường.
"Đã phát sốt thành như này rồi còn dám nói nhăng nói cuội, chuyện sinh tử có thể nói năng tùy tiện như vậy được sao? Ta thấy người khác bị bệnh đều mệt đến mức đầu lưỡi còn chẳng muốn động, đến cô thì có khác gì đang hát tuồng không? Sao hả? Còn ngại ngày thường cô chưa đủ ồn ào hay sao?"
Hiếm khi thấy được Bùi Nhị nói nhiều như vậy.
Hắn đỡ nàng dậy, Thẩm Tương Nghi cả người mềm nhũn tựa vào đầu vai hắn, trên người Bùi Nhị còn mang theo chút khí lạnh rùng mình. Có lẽ là đã ở bên ngoài khá lâu, không biết đi đâu xử lí công vụ giờ mới trở về.
Nàng rụt cổ lại không dám lên tiếng nữa, rất sợ hắn một khi tức giận sẽ đưa nàng về.
Bùi Nhị nhận lấy khăn mặt nóng do tì nữ đưa lên, đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại hai cái, đợi cho hơi nóng giảm đi mới cúi đầu nói với nàng: "Nhắm mắt."
Nàng không dám động đậy, nghe lời nhắm mắt lại.
Hơi nóng trên khăn mặt lướt nhẹ qua mắt, qua trán, rồi đến khuôn mặt và hai bên tai, từng chút từng chút một hướng xuống dưới.
Động tác của người cầm khăn nhẹ nhàng, vô cùng kiên nhẫn. Cho dù là một người kén chọn cũng không bới móc ra được chỗ nào không tốt.
Lại mở mắt ra, trong phòng đã không còn người ngoài, hắn tự mình đứng dậy để khăn vào trong chậu, cuốn tay áo lên, cúi người, vò qua vò lại vài lần, còn không quên dùng nước sôi tráng qua rồi lúc này mới phơi khăn lên trên giá.
Thấy nàng nhìn chăm chú, hắn hơi nhăn mày, ôn nhu nói: "Còn khó chịu chỗ nào nữa sao? Đại phu sắp tới nơi rồi."
"Không, không." Nàng lắc đầu, di dời tầm mắt: "Thì là… thì là đại nhân… đối với ta quá tốt."
Từ sau khi mẫu thân nàng qua đời, những lúc sinh bệnh đâu còn ai ân cần hỏi han như vậy.
"Nếu cô nương đã gửi gắm chân tình nơi ta, ta đương nhiên cũng phải lấy chân tình đối đáp lại. Đời này gặp được một người, dù sao cũng phải đối đãi cho thật tốt, nếu không e rằng sau này sẽ phải hối hận."
Nàng hơi sững sờ, không nói rõ được trong lòng có tư vị gì, trái lại nàng không hề ngờ rằng Bùi Nhị lại nghiêm túc như vậy: "Đại nhân… có phải ngài đối xử với hồng nhan tri kỷ đều như vậy không?"
Tay đang rót nước của Bùi Nhị ngừng lại một lát: "Hồng nhan tri kỷ?"
"Rượu đà càng nồng ý xuân lay, bức thêu uyên ương đảo sắc hồng."
Sắc mặt Bùi Nhị có chút phức tạp, không biết là đang nhớ lại chuyện gì, còn mơ hồ có tia hối hận.
"Khụ, trinh sát ở Biện Kinh báo cáo một ít tin tức về Giang Ứng Liên, cô có muốn nghe một chút không?"
Vừa nghe đến Giang Ứng Liên, Thẩm Tương Nghi liền tỉnh táo tinh thần, hai mắt sáng lên: "Thăm dò được cái gì rồi?"
Bùi Nhị liếc nàng một cái, tựa như thở phào nhẹ nhõm, vén áo ngồi xuống mép giường, chầm chậm nói: "Hai tháng trước Giang Ứng Liên thường xuyên đi tới một phường vải tên là Hồng Y Phường. Phường vải này ngoài mặt là buôn bán tơ tằm, nhưng trên thực tế là mượn danh vải vóc làm giao dịch đổi chác, giở thủ đoạn buôn lậu ở vùng biên giới, còn nuôi một nhóm binh lính già đã giải ngũ làm thủ hạ."
"Ý ngài là..."
"Ta đã phái người đi điều tra rồi, Giang Ứng Liên đúng là đã đặt một đơn hàng lớn ở đó, chẳng qua là không phải mua đồ mà là mua mạng."
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút: "Dịch trạm Hồ Châu, Tô Ngôn."
Thẩm Tương Nghi hít vào một ngụm khí lạnh, đã có mưu đồ từ hai tháng trước, vậy quả thực là Giang Ứng Liên biết trước tình tiết trong sách.
Vậy chuyện Tô tiểu thư ngã ngựa nhất định cũng là do nàng ta giở trò quỷ.
Nhưng vẫn là vấn đề đó.
Sao Giang Ứng Liên lại biết được tình tiết chứ?
Nếu như nàng ta cũng đọc qua sách vậy thì không phù hợp với lẽ thường, nàng ta từ khi sinh ra đã được định sẵn là nhân vật nữ chính do thiên đạo chọn, sao nàng ta còn phải hãm hại Tô tiểu thư?
"Ta còn nhân tiện biết được một tin."
"Cái gì?"
"Giang Ứng Liên này bây giờ được gọi là tài nữ số một Biện Kinh nhưng theo như lão nô từng phục vụ trong phủ của nàng ta nói, nàng ta từ nhỏ trí nhớ đã không tốt, nhiều khi nói chuyện còn phải suy nghĩ khá lâu, ngày thường đến cả gọi tên nha hoàn bên cạnh mình cũng thường gọi sai."
Thẩm Tương Nghi ngẩn người, trí nhớ không tốt vậy đọc sách thế nào?
"Nói, nói không chừng là nàng ta cố gắng khắc khổ học hành, bù đắp vào chỗ còn thiếu..."
Bùi Nhị thong dong nhìn nàng, lời nói được một nửa nàng cũng cảm thấy không đúng lắm.
Thiếu nữ có tài hoa, khắc khổ học hành ở thành Biện Kinh nhiều vô số kể.
Nếu như không phải có thiên phú dị bẩm, sao lại chỉ có một Giang Ứng Liên, thứ nữ của một gián quan, từ khi năm tuổi đã có thể ngâm thơ làm văn, tài năng hơn người làm kinh động bốn phương nổi danh khắp Biện Kinh chứ.
"Thơ ca ngày đó của nàng ta ở Phàn Lâu..."
Bùi Nhị nâng mắt, lạnh lùng nói: "E là có gì mờ ám."