Thẩm Tương Nghi cảm thấy từ sau khi Bùi Nhị tìm lại cây trâm của mẹ nàng về dường như nàng có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nếu không tại sao trong suốt hai đêm nay trong đầu nàng luôn quanh quẩn cảnh tượng ngày hôm đó, đến cả trong mơ cũng đều là khuôn mặt của Bùi Nhị.
Khi Bùi Nhị nghiêng người, hàng lông mi thật dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng có chút lạnh nhạt.
Lúc hắn không cười có mấy phần hung dữ, lúc cười lên lại như gió mát êm dịu vào đêm trăng, hai người dựa sát vào nhau, hô hấp đan xen...
Gần thêm chút nữa nàng có thể thấy được da cổ trơn bóng ẩn sâu bên trong cổ áo hắn, lại gần thêm chút nữa...
Nhưng đột nhiên bốn phía tối sầm lại, không thấy Bùi Nhị nữa, cái gì cũng không thấy nữa, trong quang cảnh tối đen như mực đột nhiên xuất hiện một vệt sáng, mà nơi xuất hiện của nó chính là từ một quyển sách!
Thẩm Tương Nghi kinh ngạc, đưa tay muốn mở nó ra.
Nhưng vào lúc này quyển sách liền biến mất, hình ảnh xoay chuyển, cuối cùng chỉ còn lại một mảng đen kịt bao phủ lấy nàng.
Bên tai vang lên tiếng khóc cùng với tiếng kêu cứu, đủ loại âm thanh hỗn tạp trộn vào nhau, nàng muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng bóng đen ấy lại như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng giống như rơi vào hồ nước lạnh như băng, cực kì khó thở.
Thẩm Tương Nghi chợt ngồi bật dậy, hít thở thật mạnh.
Cảm thấy chóp mũi nóng lên, vừa cúi đầu dùng tay lau một cái, ồ, chảy máu mũi rồi.
Thế này cũng thật không có tiền đồ quá đi.
Nàng xoay người xuống giường, tìm khăn lau qua một cái nhưng càng lau máu chảy càng nhiều, liền dứt khoát nhét cái khăn vào lỗ mũi.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, đập vào phiến đá trong sân tạo lên tiếng vang rất lớn, sắc trời mờ mịt nặng nề, cơn mưa hôm nay hình như còn lớn hơn hai ngày trước.
Nàng khoác áo ngoài, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra.
Nước mưa theo gió tạt vào phòng, gió thổi làm lay động ngọn đèn trên bàn. Cơn mưa này càng ngày càng lớn tựa như chẳng thể khống chế nổi nữa.
Lúc này mấy tiếng sấm từ đỉnh đầu truyền đến giống như ông trời đang hắt xì vậy.
Nàng nghe âm thanh mưa rơi gõ vào mái ngói, kéo lại quần áo, chân mày từ từ nhíu lại.
Nhà ngoại của nàng ở Phúc Châu, Phúc Châu ở hạ lưu sông Mân, vào mùa xuân và mùa hạ mưa như trút nước, từ triều đại trước ở đó đã thường xuyên xảy ra lũ quét.
Bởi vì lẽ đó mà ngay từ khi còn nhỏ ông ngoại đã không ít lần lảm nhảm với nàng, nếu như ở trong núi mà gặp phải mưa xối xả mấy ngày liên tiếp thì không thể tiếp tục ở lại lâu, nếu không một khi gặp phải lũ quét cuốn theo bùn đất sỏi đá, người không chạy lại được dòng chảy đó, rất khó toàn mạng.
Bây giờ ở Giang Châu này mưa cũng gần nửa tháng có dư rồi, đêm nay còn sấm chớp đan xen, mưa rơi như thác đổ, không có chút dấu hiệu ngừng lại.
"Lũ quét?"
Nàng không khỏi nhớ lại quyển sách và cảnh tượng xuất hiện trong giấc mộng. Đó là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh nhìn thấy quyển sách đó.
Không biết sự xuất hiện của nó ám chỉ điều gì.
Trải qua như vậy, vừa kinh vừa sợ nàng cũng không ngủ được nữa bèn muốn đi tìm Tiểu Đào nói chuyện.
Nàng giơ đế đèn lên, đi qua vách ngăn ở phòng ngoài, đứng bên mép giường nhìn Tiểu Đào đang ngủ say nhẹ nhàng gọi hai tiếng: "Tiểu Đào, Tiểu Đào."
Chỉ là vừa cúi đầu cái khăn trong lỗ mũi liền rơi ra, một chất lỏng ấm áp lại chảy ra ngoài, nàng còn chưa kịp lau thì Tiểu Đào mắt lim dim buồn ngủ đã ngồi dậy, ngáp một cái. Còn chưa ngáp xong liền nhìn thấy Thẩm Tương Nghi.
Trong ánh đèn lờ mờ, có một cô gái mặc đồ trắng toát, mái tóc dài lù xù, mặt đầy máu đứng ở đầu giường cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng ấy, còn mở miệng gọi tên nàng ấy.
"Tiểu Đào, là ta đây."
"Nè, Tiểu Đào, em rõ ràng đã tỉnh rồi sao lại nhắm mắt thế?"
"Này, này, không đúng, người đâu mau đến đây, có người ngất xỉu!"
Trong một buổi sáng sớm mưa gió âm u, Thẩm Tương Nghi ngồi trên giường nhỏ, lộ ra vẻ mặt áy náy: "Được rồi Tiểu Đào, ta xin lỗi mà, ta cũng không phải cố ý dọa em."
Tiểu Đào mặt đầy ai oán: "Mẹ em trước kia có nói nữ quỷ chính là như vậy, nửa đêm không ngủ, mặt thì đầy máu, chuyên môn chọn mấy người nhiều thịt béo tốt để ăn thịt."
Thẩm Tương Nghi: "..."
Nàng đẩy hết toàn bộ quả óc chó đã lột vỏ đến trước mặt Tiểu Đào: "Em hiểu lầm rồi, đó là máu mũi, là máu mũi đó. Ta ngay từ khi còn nhỏ mỗi khi bị nóng trong người hoặc tâm trạng kích động thì sẽ bị chảy máu mũi."
Tiểu Đảo một hơi nhét hết quả óc chó đã lột vỏ vào miệng, nhai cót két, nghiêng đầu: "Chảy máu mũi vào một ngày ẩm ướt như vậy? Á ta biết rồi, tiểu thư, có phải cô giữa đêm hôm muốn trộm một nam nhân không?"
Thẩm Tương Nghi: "..."
Thẩm Tương Nghi mắc nghẹn một hồi, tuy rằng sự việc có vẻ là vậy nhưng tại sao từ miệng Tiểu Đào nói ra lại mang ý vị khác nhỉ?
"Lời này là ai nói với em đấy."
"Lúc trước Đại Ngưu trong thôn bọn ta nói á. Đại Ngưu nói nếu như có người nửa đêm không ngủ, nếu không phải là muốn nữ nhân thì chính là muốn trộm nam nhân."
Thẩm Tương Nghi nổi lên hứng thú, sao trong thôn Tiểu Đào loại người gì cũng có vậy: "Ồ, vậy Đại Ngưu đó còn sống không?"
Tiểu Đào suy nghĩ rồi lắc đầu: "Chết lâu rồi, hắn qua lại với quả phụ đầu thôn, bị cha của quả phụ dùng búa đập chết."
Thẩm Tương Nghi: "..."
Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa, chỉ thấy có người đứng ngoài cửa, chắp tay về phía Thẩm Tương Nghi nói: "Tiểu thư, lão nô là Trương Nghĩa quản gia trong trang, hôm qua đại nhân vào thành chưa trở về, đại khái là có công vụ còn chưa giải quyết xong, đặc biệt cho người quay về thông báo với tiểu thư một tiếng."
Đây không phải càng trùng hợp sao?
Vừa đúng lúc sáng nay nàng muốn tìm Bùi Nhị để nói chuyện lũ quét, hắn lại không có ở trong trang.
Thẩm Tương Nghi đặt vỏ quả óc chó trong tay xuống, ngừng lại một chút: "Vậy Bùi Hành đâu?"
"Bùi thiếu gia đã theo đại nhân đi xử lý công vụ rồi ạ."
Vừa nghe nói như vậy, chân mày Thẩm Tương Nghi liền cau lại thật chặt, trong trang vậy mà lại không có ai để làm chủ.
Trương bá thấy sắc mặt nàng không đúng lắm, trong lòng nghĩ Thẩm tiểu thư này có chuyện gì gấp sao, xem thái độ của đại nhân đối với nàng hai ngày nay cũng không tính là lạnh nhạt bèn lên tiếng: "Tiểu thư có chuyện gì gấp sao? Ta sẽ phái người cưỡi ngựa đi gấp bẩm báo với đại nhân."
Thẩm Tương Nghi nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, trầm mặc trong chốc lát, hỏi Trương bá: "Trương bá, ở đây những năm trước cũng có mưa lớn như này sao?"
Trương bá ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Mấy năm gần đây toàn bộ Giang Châu chưa từng có mưa lớn như này. Tiểu thư bởi vì thời tiết âm u lạnh lẽo nên có chỗ nào không quen ạ?"
"Cũng không hẳn là vậy." Thẩm Tương Nghi lắc đầu: "Ta chỉ là đang lo lắng, trong núi gặp phải mưa lớn như vậy, chỉ sợ rằng sẽ có lũ quét."
"Hóa ra tiểu thư lo lắng chuyện này." Trương bá mỉm cười: "Hai ngày nay lão nông trong trang cũng đề cập với ta chuyện này, nói là mưa đã làm ngập đường núi rồi. Nhưng người ở trong trang viên này rất đông, hơn nữa còn có người ở đến tận mấy đời. Nhưng chưa bao có giờ có tiền lệ bởi vì mưa lớn trong núi mà phải di chuyển xuống núi. Huống chi nói không chừng cơn mưa này đến ngày mai sẽ ngừng, không đáng để phải hao phí sức người sức của như vậy."
Thẩm Tương Nghi nghe những lời này của Trương bá vốn nên yên tâm hơn nhưng vừa nghĩ đến giấc mộng kia khiến nàng luôn cảm thấy trong lòng không yên.
Trương bá thấy nàng còn do dự bèn mở miệng nói tiếp: "Tiểu thư, nếu như người quả thực lo lắng có thể đi vào trong thành trước. Lúc đại nhân đi cũng đã giao phó, nếu như gặp phải chuyện gì tiểu thư có thể trực tiếp đi đến thành Giang Châu tìm ngài ấy."
Thẩm Tương Nghi suy nghĩ một chút, lại nhìn sắc trời, vẫn là đi tìm Bùi Nhị đáng tin hơn.
"Vậy làm phiền Trương bá chuẩn bị xe ngựa giúp ta, ta sẽ mang theo Tiểu Đào đến thành Giang Châu."
Trương bá gật đầu, không qua bao lâu xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Trương bá còn gọi cho nàng một phu xe.
Phu xe quất roi, xe liền lên đường.
Nàng và Tiểu Đào ngồi trong xe, Tiểu Đào vén rèm nhìn ra bên ngoài: "Tiểu thư, chúng ta thực sự phải đi sao? Nhìn như này có vẻ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Thẩm Tương Nghi thuận theo cánh tay của nàng ấy cũng liếc nhìn ra bên ngoài, chân mày không chút thả lỏng nhưng nàng mong rằng tất cả chỉ do nàng nghĩ nhiều.
Trang viên này của Bùi gia nằm ở trong khe núi ở ngoài thành Giang Châu, sau khi ra khỏi núi phải đi thêm vài trăm dặm nữa mới đến được ngoại ô thành Giang Châu.
Vốn dĩ đoạn đường này không tính là xa, trong núi còn có đường đã tu sửa xong, đây luôn là đoạn đường mà thương lái nhất định phải đi qua.
Nhưng hôm nay dưới cơn mưa như thác đổ, vậy mà lại không gặp được chiếc xe ngựa nào đi ngang qua và cũng chỉ có lác đác vài người đi bộ, cả đoạn đường trên núi chỉ có chiếc xe ngựa này của nàng.
Đột nhiên xe ngựa lắc lư một cái, một âm thanh thật lớn vang lên, nàng không ngồi vững lên bị ngã nhoài ra xe, đầu bị va đập đến phát đau.
Lắc lư một lúc Tiểu Đào mới lanh tay lẹ mắt túm lấy nàng, may mà lúc này xe rốt cuộc đã ngừng lại.
Tiểu Đào vén rèm lên, cau mày nói: "Ngươi đánh xe kiểu gì thế?"
Phu xe ngồi phía trước vội vàng khoát khoát tay, chỉ đá rơi trên mặt đất: "Chuyện, chuyện này không liên quan gì tới ta, rung lắc ban nãy là do có đá vụn từ trên sườn núi lăn xuống, ngựa bị kinh sợ kéo cũng không nổi."
Thẩm Tương Nghi đột ngột kéo rèm ra, lượng nước trong khe núi đã tăng vọt, dòng chảy đục ngầu, trong khe núi còn không ngừng truyền đến âm thanh ùng ùng, giữa những tán cây cũng phát ra âm thanh xào xạc nhiễu loạn.
Trong lòng nàng chợt rét run, ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy ở phía xa xa có chim bay thành đoàn, cẩn thận lắng nghe hình như còn có tiếng vượn kêu.
Dự cảm không tốt trong lòng ngày càng bị khuếch đại.
Tiểu Đào thấy nàng không nói gì, chẳng qua sắc mặt trắng bệch như tờ giấy lẩm bẩm: "Phải đi mau."
Nhưng lời vừa mới nói ra nàng tựa như nhớ tới điều gì, mím môi một cái, trong nháy mắt đã đưa ra một quyết định rất khó khăn: "Không đúng, Tiểu Đào, chúng ta phải quay lại."
Phu xe có hơi sửng sốt, cũng là do vị tiểu thư này muốn đi, giờ đi được nửa đường rồi sao lại nói muốn quay lại chứ?
Hắn ta chỉ về nơi cách đó không xa: "Tiểu thư, chỉ cần đi qua khe suối kia liền có thể ra khỏi núi rồi, không đến nửa ngày nữa là có thể đến được thành Giang Châu."
Thẩm Tương Nghi không nghe chỉ dẫn: "Nghe lời ta, quay về."
Thấy nàng kiên trì muốn về, phu xe cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cho ngựa quay đầu.
Tiểu Đào biết nàng nhất định là có chuyện nên mới làm vậy: "Tiểu thư, chúng ta quay về làm gì?"
Thẩm Tương Nghi trầm mặc hồi lâu: "Dòng nước đục ở khe suối ban nãy hẳn là do thượng du đã xảy ra sạt lở, tiếng ầm ầm truyền đến từ nơi xa chính là tiếng từ núi phát ra, dã thú chim muông cũng liên tục có dị thường, tất cả những điều này không đơn giản chỉ là do mưa lớn liên miên, mà là..."
Nói rồi nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, mây đen bao phủ cả bầu trời, sắc trời đen kịt giống như sắp sụp xuống vậy.
Cảnh này càng giống với cảnh tượng màn đen ập tới đã được dự báo trước trong mộng.
"Sắp xảy ra lũ quét rồi."