Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 29: Thôn dân



Đêm trăng mồng một tại sông Giang, ánh đèn chập chùng bị đánh tan bởi cơn mưa xối xả, le lói ở cái chòi cao bên bờ sông.

"Đại nhân, hiện tại con đê này đã tu sửa được khoảng hai mươi dặm, còn lâu nữa mới đủ được, nếu muốn chống lại được nạn hồng thủy sang năm phải cố tu sửa được khoảng hơn bốn mươi dặm. Đồng thời,còn phải mở núi để dẫn nước tưới tiêu đồng ruộng, đây mới là kế sách lâu dài."

Hồ tiên sinh khoác áo tơi, nhìn nước sông cuồn cuộn thẳng thắn nói.

Tri huyện Giang Châu ở bên cạnh nghe được những lời này, lau nước mưa trên mặt, vội vàng ngắt lời: "Tiên sinh nói rất đúng, chỉ là đại nhân, bây giờ sửa đê, sửa đập dẫn nước tưới tiêu thì cái nào mà không cần tiền chứ. Mà chỉ riêng khẩu phần lương thực của người dân đã sắp cạn đáy rồi, cũng không thể trưng thu lao dịch lần nữa, nếu không sẽ làm dao động lòng dân."

Hồ tiên sinh nghe được câu này bèn liếc mắt nhìn tri huyện.

Bùi Nhị khoác áo ngoài màu đen đứng ở trung tâm, trông về nơi nước sông chảy siết phía xa, tựa như vô tình nói: "Giang Đông không phải còn có Lý thị và Lưu thị sao?"

Thứ sử và thông phán đứng ở đằng sau tri huyện nghe được lời này cả người run lên một cái.

Bùi Vấn An như này là muốn đánh chủ ý lên thế gia.

Bùi Vấn An được triều đình phái tới làm giám sát, vốn tưởng rằng chỉ là hậu sinh trẻ tuổi, cứ như mấy năm trước qua loa đại khái là xong.

Ai ngờ rằng gặp phải lũ lụt, lại thành kiểm tra phòng chống lũ lụt định kì. Giờ còn ngang nhiên muốn bắt thủ hạ dưới trướng hai gia tộc lớn là Lý thị và Lưu thị đến để sửa đê.

Nói coi, đây là chuyện mà bọn họ có thể tùy ý gật bừa được sao?

Bọn họ chỉ muốn yên ổn bổ nhiệm người quản lí chuyện lũ lụt sau đó mau chóng về nhà với vợ con, ân oán của những thế gia đại lão này, bọn họ căn bản không muốn tham dự vào.

Tri huyện lúc này lại lên tiếng: "Đại nhân, chuyện này không thể được. Trận mưa này đã làm ngập quá nửa số ruộng đất ở Cửu Giang. Bây giờ trong triều hai đảng cũ mới trang đấu ngày càng gay gắt, vẫn là ít tranh đấu chút nào thì tốt chút ấy, đợi đến khi triều đình cấp phát ngân sách cứu nạn lũ lụt hẵng làm coi bộ ổn thỏa hơn."

Đúng, đúng, chính là như vậy.

"Tri huyện nói có lý."

Trong lòng thứ sử điên cuồng gật đầu, Bùi Nhị lang đắc tội với người ta xong thì kẻ phải chịu đen đủi chính là bọn họ. Aiya, còn nữa, Bùi gia nhà ngài không phải còn có một vị thái phu nhân cũng là người của Lý thị sao?

Không phải đều là họ hàng thân thích cả sao? Cần gì phải đuổi cùng giết tận.

Bùi Vấn An vẫn tiếp tục dõi mắt về dòng nước phía xa, rủ mí mắt: "Tiên sinh thì sao?"

Hồ tiên sinh liếc nhìn đám quan viên nơm nớp lo sợ bên cạnh, híp mắt lại, mỉm cười: "Thật sự thì có một cách."

Lão đầu này vừa mở miệng nói chuyện, liền khiến cả đám quan viên giật nảy mình.

Hồ tiên sinh giơ tay lên, chỉ về phía xa: "Đại nhân, người nhìn cửa sông chỗ đó. Có bản lĩnh thì trong hai ngày xây một con đê ở chỗ đó, toàn châu lấy ra một ngàn người đóng giữ ở thành tây, một ngàn mười thì đóng ở thành đông. Nếu bọn họ không chịu chủ động nộp tiền, vậy cứ để mặc cho nước vào, đồng ruộng Giang Châu tiếp giáp nhau, bọn họ hoặc là nộp tiền hoặc là bị ngập, dù sao thì chọn cái nào cũng như nhau."

Quan viên sau lưng nghe mấy lời như này đều kinh ngạc, được lắm, Bùi Nhị lang đào đâu ra được nhân tài này vậy, sao lão già này có thể nghĩ ra cái chủ ý xấu xa như vậy chứ.

Không giao tiền, vậy thì chịu ngập. Giao tiền, dễ thương lượng.

Đây không phải là cầm dao gác lên cổ người ta sao, dù sao đi nữa cũng phải gật đầu, còn hỏi người ta có nguyện ý hay không.

Còn không đợi những người khác kịp mở miệng lần nữa, Bùi Vấn An gật đầu: "Cứ làm theo lời tiên sinh nói đi."

Đám quan viên không biết phải làm sao đi dọc theo ven sông xuống, ngồi trong kiệu nhưng trong lòng lạnh toát, trong số đó kẻ lo lắng nhất chính là tri huyện.

Ông ta không giống với thứ sử và thông phán, hai người kia là điều động từ nơi khác đến.

Còn ông ta vốn dĩ là người Giang Châu, nhà ngoại có chút quan hệ với Lý thị, ông ta có thể đi đến ngày hôm nay cũng do có sự giúp đỡ của Lý thị.

Tri huyện ngồi trong kiệu, thất thần nhìn đèn lồng mờ ảo phía trước, dù đã khoác áo nhưng vẫn thấy thật lạnh lẽo, cảm thấy mây đen phủ kín con đường làm quan của mình.

Ông ta vội vàng vén rèm, kéo một quan viên dưới trướng tới: "Ngươi, ngươi mau chóng đi tới Lý gia một chuyến."

Đêm tối nặng nề, mưa to chẳng ngừng, trái lại Bùi Vấn An vẫn chưa rời đi, đứng ở nơi cao nhất bên bờ sông đón những cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, mặt mày ngưng đọng: "Tìm thấy người chưa?"

Đỗ Lại cúi đầu, quỳ trên mặt đất: "Trang viên đã bị ngập, ta đã đưa người tìm khắp chân núi nhưng cũng không tìm thấy dấu vết của Tiểu Đào lưu lại, sợ là… sợ là… Thẩm tiểu thư và em gái ta..."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cậu ta có chút tắc nghẽn, lời giống như bị tắc ở trong cổ họng, đường đường là nam nhân thân cao bảy thước lại đỏ mắt: "Lành ít… lành ít dữ nhiều..."

Hắn không nên để nàng lại một mình ở trang viên, ánh mắt Bùi Vấn An lạnh đi, đi nhanh mấy bước, phóng lên ngựa.

"Đại nhân!"

"Thúc phụ!"

Nước mưa chảy dọc theo vành nón, hắn rũ mi, nói với Đỗ Lại: "Dẫn người đi theo ta."

Bùi Hành kinh hãi đuổi tới, kéo chặt dây cương: "Thúc phụ, người, người không thể đi, ban nãy ta nhận được thư, trong thư có nói đường dưới núi đã bị ngập toàn bộ, đã vậy bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra lũ quét..."

"Hồ tiên sinh." Bùi Nhị tựa như không nghe thấy lời hắn ta nói, chỉ ngồi trên ngựa, ném lệnh bài cho Hồ tiên sinh: "Nếu đến buổi tối ngày mai ta còn chưa quay lại, ngươi cứ cầm theo lệnh bài này đi tìm trưởng sứ Giang Châu, đó là người của thái tử, sau đó sẽ tự có người đến thay thế ta nhận chức giám sát."

Nói xong hắn giương roi lên xông thẳng vào màn đêm, Đỗ Lại cũng dẫn người theo sát phía sau. Tiếng vó ngựa vang lên trong đêm mưa, chiếc áo khoác màu đen bay phập phồng giống như một loài chim dữ đang dang cánh trong đêm.

Tựa như nhất định phải tìm ra chút dấu vết của người nọ trong màn đêm đen này, bất kể sống chết.

Mưa lớn không có dấu hiệu ngừng, trong núi vào đêm khuya nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng.

Một vài ngọn đuốc làm bằng vỏ cây bạch dương được bôi mỡ thắp sáng lên, ánh lửa lay động trong mưa, luồng sáng yếu ớt soi rọi đường núi phía trước.

Trong đêm đen ngoài tiếng mưa rơi, còn có chút âm thanh huyên náo giống như tiếng bước chân hoặc cũng có thể là tiếng của dã thú ẩn núp trong đêm, nghe không quá rõ ràng, khiến người ta không khỏi có chút sợ hãi.

"Tiểu thư, có một số người không đi theo nữa."

Tiểu Đào vừa quay đầu lại, lúc tới chỗ sườn núi đã bị lũ quét nhấn chìm, vốn chừng trăm người thì giờ chỉ còn không đến một nửa.

"Không theo nữa thì thôi."

Thẩm Tương Nghi thở ra một hơi, nàng biết bản thân quay lại cứu người chẳng qua chỉ là cố làm những gì mình có thể, nếu bọn họ lựa chọn ở lại, vậy thì phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình.

Lúc này còn không biết tình huống dưới núi như thế nào.

Theo như lời những người trong trang viên, dưới chân núi vốn có đường mòn cho người đi lại. Nhưng bây giờ phần lớn đoạn đường đã bị cơn mưa xối xả làm sạt lở nhiều chỗ, căn bản không tìm được đường đi ra ngoài.

May là bọn họ đi đến chỗ cao, so với dưới núi có thể xảy ra lũ quét bất cứ lúc nào thì an toàn hơn một chút.

Lời còn chưa dứt, bụi cỏ trước mặt bất chợt có động tĩnh, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe qua, trong đêm tối Thẩm Tương Nghi chỉ cảm thấy cơn gió ác liệt thổi lướt qua tai, mơ hồ nhìn thấy có bóng người đang xông đến.

Có người!

May mà Tiểu Đào cách nàng rất gần, đao vừa rút ra, dồn lực chém xuống một nhát lại thấy đối phương chật vật tránh được, bước chân nặng nề.

Tiểu Đào không dễ gì cho hắn thời gian nghỉ ngơi, trong cơn mưa lại một lần nữa vung đao xuống, chỉ nghe một tiếng hự, đối phương trốn ra đằng sau dễ dàng lẩn vào trong màn đêm, nhân cơ hội này lại trốn vào sau lùm cỏ dại cao đến nửa người.

Thẩm Tương Nghi ở phía sau nghe được tiếng binh khí, vừa sợ hãi vừa nghi hoặc.

Sợ hãi là vì không biết kẻ nào lại ở trên núi trong đêm mưa gió như này, nghi hoặc là vì không biết những người này tại sao lại phục kích bọn họ.

"Tiểu thư, ta đi xem một chút."

Tiểu Đào đuổi sát theo mấy bước, cây cối trong núi tươi tốt, chân trước của nàng ấy vừa mới bước vào lùm cỏ thì một âm thanh kim loại lạnh lẽo vang lên, bất ngờ không kịp đề phòng, dưới chân truyền đến một trận đau buốt, Tiểu Đào nhẫn nhịn quay mặt ra ngoài hô lên một tiếng: "Bên này có người."

Nghe thấy thanh âm của Tiểu Đào không đúng lắm, Thẩm Tương Nghi vội vàng nói: "Tiểu Đào! Bị thương ở đâu rồi?"

"Chân bị kẹp trúng rồi, là bẫy thú."

Tiểu Đào vừa nói vừa cố gỡ cái bẫy ra, may mà nàng ấy có mang giày ủng làm bằng da nhưng đôi giày cũng đã bị xuyên thủng, máu thịt lẫn lộn vào nhau còn lộ ra cả xương bên trong.

Hộ vệ trong trang viên chen nhau xông lên, Thẩm Tương Nghi đi nhanh lên phía trước đỡ lấy Tiểu Đào đang bị thương.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đầy kinh hãi, mấy tia chớp xoẹt qua: "Đừng giết bọn ta."

Mấy cây đuốc tụ lại, nhóm hộ vệ dùng đao phát quang bụi cỏ.

Chỉ thấy mười mấy người gồm người già, phụ nữ và trẻ con, trợn đôi mắt mắt tràn đầy kinh hoàng và e sợ trốn trong bụi cỏ.

Ngay sau đó hai ba mươi người đàn ông xông ra, mặc quần áo vải thô, cầm dao phay, búa, cuốc xông đến, chắn ở trước mặt những người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.