Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 34: Chưa rõ sống chết



“Tiểu Đào cô nương, ngươi lại đến mua bánh nướng à?”

Lão hán nhận tiền, gắp hai cái bánh nướng nóng hổi rồi gói lại bằng giấy dầu đưa cho nàng ấy.

Tiểu Đào nhận lấy, nhếch miệng cười: “Bánh nướng ngon mà còn có thể no bụng nữa.”

Bánh nướng nóng hổi mới ra lò nên một tay không thể giữ được, nàng ấy đảo từ tay trái sang tay phải, xé mở giấy dầu, thổi vài cái rồi nhét vào miệng.

Chỉ là vừa mới ăn mấy miếng, quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người che mặt bằng ô giấy lẻn ra ngoài từ cửa sau Bùi phủ.

“Tiểu thư!”

Tiểu Đào vui vẻ chạy tới, mới kêu một tiếng thì đã bị người nọ kéo đến bên tường.

Ngay sau đó, tiếng đàn u ám truyền ra từ Bùi phủ, phía Tây thổi tới một trận gió nhỏ, thổi đến lòng người căng thẳng, cả người đều lạnh lẽo.

Trong lòng Tiểu Đào hoảng hốt, nàng ấy giãy giụa: “Tiểu thư, không xong rồi, mau chạy đi, có quỷ!”

“Có quỷ gì chứ.” Thẩm Tương Nghi xoa huyệt thái dương.

Tiểu Đào chùi vụn bánh bên môi: “Tiểu thư, cô sao thế? Mới sáng sớm mà đã muốn đi đâu đó? Âm thanh vừa rồi là tiếng gì vậy? Không phải là có quỷ à, ta nghe mà cảm thấy sợ hãi luôn.”

Ánh mắt Thẩm Tương Nghi phức tạp nhìn Tiểu Đào: “Đó là chất nữ của đại phu nhân đang gảy đàn.”

Việc này phải kể từ sáng nay nàng vừa ra ngoài đã gặp đại phu nhân đi thăm người thân trở về. Thẩm Tương Nghi vào ở mấy ngày, bởi vì đại phu nhân trở về nhà ngoại mà vẫn chưa từng gặp mặt, ai ngờ lại trùng hợp gặp nhau vào sáng sớm hôm nay.

Lúc đầu hai người còn trò chuyện khách sáo, ai ngờ đại phu nhân lại đột nhiên đổi chủ đề, lời nói thấm thía kéo nàng lại nói: “Phía dưới ta có một chất nữ, ta đã nhìn nó lớn lên từ nhỏ, vốn cũng muốn lần này nói với Nhị gia, hôm nay nó cũng tới đây, ta sẽ kêu người đi gọi nó đến.”

Thật tốt.

Bên ngoài mưa to không ngớt, toàn thành chống lũ cứu trợ thiên tài, người này còn định nhét nữ nhân cho Bùi Nhị nữa hả?

Thẩm Tương Nghi nở nụ cười giả dối, có mùi trạch đấu rồi đấy.

“Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư.”

Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu, chỉ thấy đại phu nhân nhìn nàng rồi chỉ vào người trước mặt: “Đây là chất nữ của ta, Lương Nhạn Mai.”

Ánh mắt kia chỉ thiếu điều muốn nói, mau đưa nàng ta lên giường Bùi Nhị cho lão nương.

“Chào Thẩm tỷ tỷ ạ.”

Thẩm Tương Nghi quan sát chất nữ của đại phu nhân, không giống kiểu mặt to của đại phu nhân, người này mặt nhọn mắt nhỏ, dáng vẻ như một đóa hoa trắng, đại phu nhân à ngài có chắc là Bùi Nhị thích kiểu này không đấy?

Nàng quan sát nàng ta, Lương Nhạn Mai cũng đang lén lút quan sát nàng.

Dáng vẻ nữ tử mà Bùi nhị lang mang về cũng không kinh diễm như trong tưởng tượng, âm thầm so sánh thì nàng ta còn cảm thấy mình xinh đẹp hơn nàng một chút, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.

“Ngày thường tỷ tỷ thường làm những gì?”

Lại nữa, những cô nương này không thể đổi lời dạo đầu được sao?

Cho dù là nói bầu trời hôm nay không tệ thì cũng hợp với hoàn cảnh hơn là câu này.

Thẩm Tương Nghi lười nói mấy lời sáo rỗng, nàng dứt khoát ném vấn đề trở lại cho nàng ta: “Vậy thì bình thường cô nương thích làm gì?”

“Muội thường gảy đàn.”

Thẩm Tương Nghi gật đầu, gảy đàn cũng tốt, tao nhã cỡ nào, mỗi buổi sáng thức dậy đều nghe thấy khúc nhạc nhỏ, cũng rất không tệ đó chứ.

“Ta tài hèn học ít, không biết có thể may mắn thưởng thức cầm nghệ của muội muội hay không?”

Lương Nhạn Mai vừa nghe nàng nói không hiểu gì hết thì không khỏi cảm thấy nàng có chút tầm thường, nghe nàng khen nàng ta không ngớt thì lại cảm thấy người này cũng không xấu lắm, cuối cùng ngại ngùng gật đầu trở lại trong viện ôm thanh cổ cầm của mình đến.

Cô nương này rất dễ dụ.

Chỉ là, khi đầu ngón tay nàng ta bắt đầu gảy dây đàn tạo thành âm thanh thì Thẩm Tương Nghi đã cảm thấy không ổn rồi, dường như có hơi bi thương.

Đúng như dự đoán, sau đó là nỗi buồn bi thương nghẹn ngào nức nở.

Thẩm Tương Nghi từng nghi ngờ vừa mới gặp mặt mà nàng đã trêu chọc nàng ta ở đâu cho nên nàng ta mới chơi khúc nhạc như thế, mới sáng sớm mà chẳng khác nào trừ tà.

Khó khăn lắm mới gảy xong một khúc, Lương cô nương ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sóng nước mùa thu: “Tỷ tỷ có thích không?”

Thẩm Tương Nghi cười gượng: “Thích, thích lắm nhưng mà muội không có khúc nhạc nào… vui vẻ một chút sao?”

“Tỷ tỷ nói đùa, vừa rồi muội gảy khúc Trúc lâm phù sơ, tuyền thủy tương ánh*.”

*Trúc lâm phù sơ, tuyền thủy tương ánh: rừng trúc tươi tốt, suối nước tôn nhau.

Cái quái gì đây?

Ý là đang nói khúc nhạc vừa rồi không phải là khúc nhạc bi tình hay sao?

“Biểu cảm này của tỷ tỷ có nghĩa là cực kỳ yêu thích, vậy thì muội sẽ gảy thêm một khúc nhạc nữa tặng tỷ tỷ.”

Thẩm Tương Nghi đột nhiên đứng dậy: “À ừm… Ta đột nhiên nhớ ra ta có việc bận, ta đi trước đây.”

Mặc cho Lương Nhạn Mai ở phía sau đuổi theo kêu gọi, Thẩm Tương Nghi chạy ra ngoài không ngoảnh đầu lại, đang giỡn hả?

Nếu nghe tiếp thì mạng của nàng cũng phải bỏ lại nơi này.

Sau khi Tiểu Đào nghe xong, hoảng sợ kêu lên: “Trời ơi, thì ra là đang gảy đàn, tiếng đánh bông trong thôn ta còn êm tai hơn tiếng đàn vừa rồi nữa á.”

Có lẽ giọng nói của hai người có hơi lớn, không biết có phải ảo giác hay không, dường như tiếng đàn truyền tới từ bên trong tường viện lại còn lớn hơn, tràn đầy u oán.

“Chuyện đó, khụ khụ, ta, ta ra ngoài đi dạo.”

Thẩm Tương Nghi chắp tay sau lưng muốn chuồn đi mất.

Tiểu Đào hơi ngửa đầu lên, giữa việc nghe tiếng đàn này và ra ngoài, nàng ấy không hề do dự, vội vàng kéo Thẩm Tương Nghi lại: “Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Dẫn ta theo với.”

Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu suy nghĩ một lát, mắt nhìn sắc trời mờ mịt với mưa phùn không ngớt, trong bụng trống rỗng: “Sắc trời hôm nay không tốt, thích hợp ăn bát mì hoành thánh nóng hổi…”

Tiểu Đào nghĩ đến hai cái bánh vừa ăn, trước mắt mì hoành thánh thì chẳng là cái đinh gì cả, nàng ấy gật đầu: “Thêm hai cái bánh bao nữa, vậy thì càng tốt hơn.”

Xe ngựa chạy trong thành Giang Châu hoang phế, không có chỗ nào nhộn nhịp cả, hầu hết thanh niên trai tráng đều đi sửa đê hết rồi.

Mì hoành thánh vừa được bưng ra, Tiểu Đào và Thẩm Tương Nghi cắm đầu vào trong bát.

Đợi đến khi Tiểu Đào ăn bát thứ năm, lão hán bán đồ ăn cảm thán nói: “Lão tiểu bày hàng hơn ba mươi năm mà chưa từng thấy cô nương nào ăn nhiều như ngươi.”

“Ba mươi mấy năm, lâu vậy rồi à.” Tiểu Đào ngẩng đầu: “Lão hán, vậy chẳng phải là ông đã gặp rất nhiều người rồi sao?”

“Đã gặp rồi, Bùi Vấn An đại nhân đến từ Biện Kinh ấy, lão cũng đã từng gặp ngài ấy khi còn bé.”

Nhắc tới Bùi Vấn An, Thẩm Tương Nghi tò mò hỏi: “Hồi nhỏ hắn trông thế nào?”

“Khi Bùi Vấn An đại nhân còn bé thì không thích nói chuyện lắm, lúc nào cũng im lìm, yếu đuối mỏng manh, không giống phụ thân hắn lắm.”

À, thì ra khi Bùi Nhị còn bé là một cái hũ nút, nàng cho rằng người cao lãnh độc miệng như hắn, khi nhỏ cũng phải là anh hùng cãi thắng cả con đường mới đúng.

“Ông khoác lác chứ gì, trông ông chỉ khoảng bốn mươi tuổi mà thôi, bày hàng chừng ba mươi năm, sao ông lại từng gặp phụ thân của Bùi đại nhân được.” Tiểu Đào nghi ngờ nói.

“Sạp hàng này là cha chú truyền lại cho ta, khi đó ta bày quán bán hàng với cha ta, lúc đó ta cũng chỉ mới bảy tám tuổi mà thôi, đương nhiên là đã từng gặp Bùi Dịch Chi đại nhân rồi.” Lão hán nói đến đây thì chợt cảm khái: “Bùi Dịch Chi đại nhân rất đẹp mắt, từ nhỏ đã là nhân vật giống như sao Văn Khúc hạ phàm, bài văn nổi danh mười dặm tám phương, còn từng có người chuyên môn thu mua giấy nháp viết hư của ông ấy chỉ vì muốn học thêm cách hành văn, sau này ông ấy thật sự thi đậu, còn trúng cả Tam nguyên, là Trạng Nguyên Lang mà đích thân Thánh nhân lựa chọn. Khi đó mọi người ở Giang Châu đều nói ước gì được sinh ra ở Bùi gia, chỉ đáng tiếc… Đáng tiếc, Bùi Dịch Chi đại nhân mất sớm… Mạc Bắc lại xa như vậy… Nguyên nhân cái chết cũng không rõ ràng…”

Lão ta thở dài, chậm rãi nói tiếp: “Công chúa Vinh An cũng vậy, khi đó còn trẻ như thế, chờ ở Giang Châu…”

Thẩm Tương Nghi nghiêng đầu, trong khoảng thời gian này nàng chưa từng nghe người ta nhắc đến cố sự này ở Biện Kinh.

“Ý của ông là… Khi Bùi Dịch Chi mất, công chúa Vinh An đang ở Giang Châu?”

“Nếu lão tiểu nhớ không lầm thì khi ấy Bùi đại nhân chỉ mới bảy tuổi, người ngoại địa ở Giang Châu nên khó tránh khỏi việc bị bắt nạt, cả ngày cũng không thích ra ngoài mà chỉ ở lại Bùi gia. Cho đến khi, cho đến khi… Công chúa Vinh An qua đời, Thánh nhân đau buồn… Lúc này Bùi đại nhân mới hộ tống vong mẫu trở về Biện Kinh an táng.”

Thì ra, thì ra năm đó Bùi Nhị rời khỏi Giang Châu như thế.

Nhưng mà cha Bùi Nhị là Bùi Dịch Chi vừa mới chết, ngay sau đó nương hắn cũng chết không rõ ràng, thời điểm cũng không khỏi quá trùng hợp rồi.

Nàng nhớ lại thái độ lạnh lùng của Bùi Nhị với Bùi gia, còn có ngày thường thà ở trong trang viên cũng không trở về Bùi gia, nếu như lúc này mà nói cái chết của công chúa Vinh An không có liên quan đến Bùi gia, Thẩm Tương Nghi không tin.

Đáp án của những chuyện này, đoán chừng cũng chỉ có trong lòng Bùi Nhị là hiểu rõ.

Thẩm Tương Nghi thở dài, không khỏi đau lòng cho Bùi Nhị, nàng vốn tưởng rằng trong sách viết thân thế phụ mẫu Bùi Nhị đều mất sớm là đã đủ thảm rồi, không ngờ dường như phía sau việc phụ mẫu đều mất còn có người mưu hại, năm đó khi Bùi Nhị rời khỏi Giang Châu, rốt cuộc thì trong lòng hắn đang nghĩ gì?

Nàng nhìn thành Giang Châu, mây đen u ám kéo trên đỉnh đầu, cũng không biết Bùi Nhị bận rộn cả ngày ở trên đê có được ăn ngon hay không nữa.

Nàng quay đầu nói với Tiểu Đào: “Tiểu Đào đừng liế.m bát nữa, chúng ta mang theo chút canh nóng và bánh bao đưa cho Bùi đại nhân với a huynh em đi.”

Nước sông cuồn cuộn bên bờ đê, Đỗ Lại xuyên qua đám người kiểm tra hộ vệ đổi vị trí tuần tra, đột nhiên nhìn thấy có bốn người đi lại bên bờ, bọn họ cực kỳ lạ mặt, cậu ta lại cúi đầu nhìn đôi ủng sáng bóng không dính một chút bùn nào của bọn họ, cậu ta hỏi người bên cạnh: “Mấy người bên kia là ai vậy?”

“Bẩm đại nhân, đó là hộ vệ Bùi phủ, nói là lão phu nhân gọi tới giúp đỡ.”

Lão phu nhân?

Cậu ta nhìn về phía đó, nhíu mày đi về phía mấy người kia, thế nhưng tốc độ của bốn người còn nhanh hơn, bọn họ đi về phía bờ đê cao ráo, mà đó lại là nơi Bùi đại nhân đang đứng!

“Đứng lại!”

Bùi Vấn An đứng bên bờ, Thứ sử cầm bản vẽ trên tay Tri huyện, chậm rãi mở ra trước mặt hắn: “Bùi đại nhân, ngài xem đi, bây giờ đê đập đã được sửa xong rồi, sau này chỉ cần tăng cường tuần tra đê là được, đề phòng nước chảy ngược…”

Đột nhiên nghe thấy có tiếng ồn ào ở đằng sau, Bùi Nhị vừa quay đầu lại thì thanh đoản đao đã đâm tới trước mặt, hắn nghiêng người né sang một bên, nắm chặt cổ tay người kia, thân hình xoay chuyển, đoản đao lướt qua lồng ng.ực rạch một đường vết rách, thế nhưng trong nháy mắt ấy thanh đao khác đã đến gần Bùi Vấn An!

Thì ra người phía trước chỉ là muốn đánh lạc hướng mà thôi, người phía sau mới thật sự có ý muốn giết hắn.

Bùi Nhị chỉ sững sờ một lát thì đao nhọn phía sau đã đâm tới mặt hắn, lưỡi đao sắc nhọn, hắn cướp đao bằng tay không, máu tươi trên tay chảy đầm đìa, một cước đá văng người trước mắt rồi lại nghiêng người trở tay đẩy mũi đao vào yết hầu người vừa chém tới, chỉ thấy trên cổ người nọ xuất hiện một đường máu hẹp dài, trong miệng thở d.ốc vài tiếng rồi ngã xuống đất.

Mùi máu tươi nồng nặc khiến Thứ sử sợ vỡ mật, ông ta té ngã lộn nhào ôm bản vẽ đứng sau lưng Bùi Nhị, ông ta còn muốn lui về phía sau nhưng mà phía sau lại là nước sông cuồn cuộn, đâu còn nơi nào mà lùi được nữa.

Hai người còn lại cũng xông lên không chừa kẽ hở, mũi đao sắc bén đâm vào xương sườn Bùi Nhị, hắn dùng dao cản lại, thanh đao khác khó khăn đâm vào đầu vai làm cho vai trái chảy máu đầm đìa.

“Đại nhân!”

Sau tiếng kêu lên hoảng hốt, Bùi Nhị nhìn sau lưng, vạt áo bị gió thổi bay phấp phới, hắn quả quyết xoay người nhảy xuống.

Hai người kia nhìn nhau rồi không hề do dự, bọn họ đỡ hai thi thể đồng bọn rồi cũng lập tức nhảy xuống.

“Còn sững sờ làm gì, mau gọi người đến đi!”

Thứ sử nhìn nước sông chảy xiết, cao giọng hét lên.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy Tri huyện đứng cách đó không xa, cả người lành lặn, sắc mặt tái nhợt, chỉ là không nói lời nào.

“Ngươi, ngươi…” Thứ sử đại nhân chợt hiểu ra, chỉ vào hắn ta run rẩy nói: “Vừa rồi ngươi ở phía sau, nhất định là ngươi đã nhìn thấy những người đó tới đây, ngươi, ngươi lại không nói gì, ngươi cùng phe với bọn hung đồ kia.”

Dường như Tri huyện vừa mới bừng tỉnh từ trong mơ, hắn ta nhìn máu đầy đất, lùi về phía sau nói: “Không phải ta, không phải ta làm.”

“Giỏi lắm, một Tri huyện Giang Châu nhỏ bé mà lại dám thông đồng với hung đồ mưu hại mệnh quan triều đình, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá.”

“Đại nhân!”

Tri huyện bước lên một bước cản đường đi của ông ta.

“Đại nhân, ta có cả nhà già trẻ lớn bé, ta, ta cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi.”

“Ngươi tránh ra!”

Trong lúc hai người xô đẩy, Tri huyện dùng sức, Thứ sử kia trượt chân, chỉ nghe thấy tiếng nước vang lên, trong lòng Tri huyện hoảng sợ, hắn ta vội vàng nằm xuống vươn tay muốn kéo lại nhưng đã quá muộn rồi, chỉ thấy Thứ sử ngã thẳng xuống đê đập, ông ta lăn lộn vài lần rồi biến mất trong dòng nước cuộn trào.

Hắn ta nằm sấp trên bờ nhìn ánh lửa đang đuổi tới ở nơi xa, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mắt thấy ánh lửa ngày càng đến gần, hắn ta cố gắng ổn định tinh thần, lảo đảo đứng dậy bôi máu dưới đất lên áo ngoài và mặt mình rồi lại lùi về phía sau vài bước hét lớn: “Người đâu mau tới đây, có hung đồ tập kích, đại nhân rơi xuống nước rồi! Cứu mạng đi!”

Khi Đỗ Lại chạy tới, cậu ta không còn nhìn thấy gì trên mặt sông cuồn cuộn bọt nước, gió sông mang theo mùi máu tươi phả vào mặt cậu ta, cậu ta nhặt đao nhọn dưới đất lên, đây không phải là hung đồ gì cả, đao này được chế tạo tỉ mỉ, chắc chắn có người cố ý mưu hại, thậm chí còn không để lại thi thể thì chắc chắn là tử sĩ rồi.

Cậu ta giương mắt nhìn vết máu bên cạnh và Tri huyện với sắc mặt trắng bệch.

“Đúng, mấy hung đồ kia đả thương người, tiểu nhân xông lên muốn bảo vệ Bùi đại nhân và Thứ sử đại nhân thế nhưng hung đồ kia lại đẩy tiểu nhân ra ngoài, sau đó, sau đó…”

Đỗ Lại cắn chặt răng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khi cậu ta làm quan coi ngục thì gặp nhiều nhất là loại người nói dối, khi người này nói chuyện rõ ràng là ánh mắt không yên, giọng nói chột dạ, nhất định đang che giấu điều gì đó mờ ám!

Thẩm Tương Nghi vừa mới đi tới đê đập thành Nam, chỉ thấy xung quanh rối loạn ồn ào, mơ hồ có thể nghe được mọi người đang gọi gì đó.

Nàng cản một công nhân sửa đê lại hỏi thăm: “Nơi này làm sao vậy?”

“Rơi, rơi xuống nước.”

Người kia lắp bắp rất lâu, nói cũng không rõ ràng: “Có người rơi xuống nước.”

Mưa lớn như vậy, nước sông lại đang dâng cao, người rơi xuống nước còn có thể sống được không đây?

“Ai rơi xuống nước?” Cô thuận miệng hỏi tiếp.

“Là Bùi, Bùi đại nhân.” Người kia đổ mồ hôi, nhìn Thẩm Tương Nghi sững sờ tại chỗ còn cho rằng nàng nghe không rõ nên nhắc lại: “Bùi đại nhân, rơi xuống nước!”

“Lạch cạch.”

Cái tráp trong tay Thẩm Tương Nghi rơi xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.