Nàng chống trước ngực hắn, tiếng y y ê ê nũng nịu truyền tới.
Dường như mùi rượu đều tan biến, nàng đỏ mặt đến mức muốn rỉ ra máu, đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: “Hát gì mà hát, đại cô nương hay tiểu tức phụ nào trêu chọc chàng à, Bùi Nhị chàng không biết xấu hổ nhưng ta còn muốn giữ mặt mũi.”
Bùi Vấn An cười khẽ nắm tay nàng, trong mắt tràn đầy tình cảm dạt dào: “Chuyện này thì có gì mà ngại chứ, nếu nàng ngại người khác nhìn thấy thì trở về ta sẽ chậm rãi hát cho nàng nghe, hát bao lâu cũng được.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Thẩm Tương Nghi chống người đứng dậy: “Chuyện gì thế…”
Bùi Vấn An thu lại nét mặt kéo nàng vào lòng, hắn nhướng mày giơ ngón tay đặt bên môi: “Suỵt.”
Thẩm Tương Nghi không khỏi căng thẳng, nàng lắng nghe tiếng động bên ngoài, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Chưởng quỹ, còn chỗ trống không?”
Giang Ứng Liên? Nàng nhìn ra bên ngoài, lại nghe chưởng quỹ nói: “Thật sự là không may, hôm nay đã đầy bàn rồi, nếu không thì ngài đến nơi khác xem thử đi.”
Hình như người nọ nói xong thì đi xuống lầu, Thẩm Tương Nghi xoay người bám vào lan can, nữ tử vội vàng rời khỏi hoa phường trong bóng đêm không phải là Giang Ứng Liên thì còn là ai nữa?
“Kỳ quái, sao hôm nay lại đông người như vậy nhỉ?”
Mặc dù Giang Ứng Liên nói như thế nhưng dường như ánh mắt nàng ta đang tìm kiếm gì đó, chẳng mấy chốc đã quay đầu nhìn lên lầu.
Thẩm Tương Nghi vội vàng rụt đầu tựa vào trong ngực Bùi Nhị, nàng có thể cảm giác được ở dưới lầu có ánh mắt tìm tòi thêm một lát rồi mới dần biến mất.
“Tại sao nàng ta lại ở đây?”
Bùi Nhị không trả lời, hắn bình thản vỗ mặt bàn, mấy bóng đen thoát ra từ trên mái hiên, bọn họ giống như quỷ mị trong bóng đêm đuổi theo Giang Ứng Liên.
“Rốt cuộc thì chàng muốn làm gì?”
“Nàng cứ xem kịch hay là được rồi.”
Giang Ứng Liên đi trên đường, nàng ta đã tìm kiếm khắp nơi nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng Bùi Vấn An.
Trong lòng nàng ta cảm thấy khó hiểu, sáng nay Bùi Vấn An đã đưa tin cho nàng ta là gặp nhau trong hoa phường này, trong lòng nàng ta còn thầm hả hê vì nghĩ Bùi Vấn An trông lạnh lùng xa cách như thế mà vẫn không chống cự nổi ánh sáng Mary Sue trên người nàng ta.
Ai ngờ buổi tối trang điểm tỉ mỉ rồi thay y phục hào hứng chạy tới đây, sao lại không thấy Bùi Vấn An đâu?
Nàng ta nhìn xung quanh, không biết từ khi nào mà đi xuyên qua đám đông đến đầu ngõ, không có nhiều người qua lại, thưa thớt rải rác, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chó sủa truyền đến từ sâu trong ngõ hẻm.
Giang Ứng Liên cảm thấy rùng mình, dự cảm không rõ xuất hiện trong lòng.
Nàng ta nhấc chân định đi thì mấy bóng đen lướt gió vượt tường xông về phía nàng ta, nàng ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như thế, hai chân mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì mấy thanh kiếm kia đã đâm thẳng vào nàng ta.
Đột nhiên lại có gió lớn gào thét xung quanh, bầu trời vạn dặm không mây đột nhiên xuất hiện tia sét đan xen, sau vài tiếng sấm đinh tai nhức óc, nàng ta chậm rãi mở mắt ra.
Trên đất chỉ có vài thi thể cháy đen, Giang Ứng Liên sợ mất hồn mất vía, nàng ta hét lên rồi lấy khăn che miệng, lăn lộn bò dậy chạy về phía xa.
Mà vẻ mặt Thẩm Tương Nghi đang đứng xem ở chỗ rẽ con hẻm lại có chút hốt hoảng.
Tỷ muội à, đây là vũ khí sát thương hàng loạt đấy, đao thương bất nhập, làm Thái tử phi làm gì chứ, hẳn là ngươi nên lên chiến trường mới đúng.
Nàng quay đầu, chỉ thấy Bùi Nhị cũng hiếm thấy mà nhíu mày.
Hai người nhìn nhau, bọn họ đều hiểu được vẻ khiếp sợ trong mắt nhau, chuyện của Giang Ứng Liên thật sự có hơi quỷ dị rồi.
Mấy tia sét kia giống như đặc biệt xuất hiện vì muốn cứu Giang Ứng Liên, chẳng lẽ thiên đạo không muốn nàng ta chết?
Hai người im lặng đi ra khỏi đầu ngõ rồi đứng tại bờ sông, Thẩm Tương Nghi lẩm bẩm: “Ta không hiểu, chàng nói xem rốt cuộc thì thiên đạo là gì? Vì sao người tốt lại chết nhiều như vậy, còn những kẻ kiêu căng ngạo mạn ích kỷ như Giang Ứng Liên và Tam hoàng tử lại được thiên đạo che chở.”
“Thiên đạo cũng chỉ là một loại quy tắc mà thôi.” Bùi Nhị chắp tay đón gió sông đang thổi vù vù, nói: “Mà dưới quy tắc này lại là thế gian mà hàng vạn người bình thường như ta và nàng tạo thành, nếu thế gian này sụp đổ thì thiên đạo cũng không còn tồn tại.”
Thẩm Tương Nghi nghe mà cảm thấy hoảng hốt.
Bùi Nhị đột nhiên nói: “Còn nữa, yêu thuật của nàng ta cũng không phải là không thể nào phá giải.”
Thẩm Tương Nghi sửng sốt: “Cái, cái gì?”
“Đêm qua khi ta thương lượng chính sự với Thái tử, Giang Ứng Liên còn chưa đến bên người, Thái tử vẫn tỉnh táo như bình thường, ngón tay chấm nước viết một chữ “giết”, đủ để chứng minh là hắn ta cũng không phải hoàn toàn bị Giang Ứng Liên mê hoặc.”
Thẩm Tương Nghi nghe nói như vậy, nghĩ đến việc Thái tử đau đầu giãy dụa ở Phàn Lâu thì nàng đột nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, nói cách khác là chỉ cần là người có tâm tính kiên định thì hiệu quả ánh sáng Mary Sue của Giang Ứng Liên cũng có hạn, vậy thì nàng ta nhất định phải luôn ở bên cạnh Thái tử mới có thể đảm bảo Thái tử mê muội nàng ta.”
Hèn chi hôm đó ở Phàn Lâu, nàng thấy khi Thái tử nhắc đến Tô Ngôn thì Thái tử cực kỳ đau đầu, rõ ràng là do lực lượng của Mary Sue và ý thức bản thân Thái tử xảy ra xung đột.
Hèn gì Giang Ứng Liên lại muốn đẩy Tô Ngôn vào chỗ chết, Thái tử cũng không hoàn toàn bị nàng ta khống chế, Tô Ngôn xuất hiện, rất có khả năng sẽ khiến Thái tử hoàn toàn tỉnh táo!
Có rất nhiều người bên bờ sông, trên mặt sông còn có mấy ngọn đèn hoa sen, những ngọn đèn giống như ánh sao trôi nổi trên mặt sông.
Thẩm Tương Nghi nghĩ thông suốt đầu đuôi câu chuyện thì cảm thấy khiếp sợ, nàng ngơ ngác hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Bùi Nhị liếc nhìn, thản nhiên nói: “Nạn lụt vừa qua, trong thành tưởng niệm người đã khuất, cầu phúc cho người sống.”
“Thẩm tiểu thư!”
Đột nhiên nghe thấy có người gọi nàng, Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu nhìn lên, có một chiếc thuyền bồng lái vào, người chèo thuyền là thiếu niên cao lớn, chính là Đại Ngưu đã lập công trong việc tìm kiếm cứu nạn ngày đó.
“Nè! Ở đây nè!”
Thuyền bồng đến gần, Thủy Sinh cũng chui ra khỏi thuyền, trên mặt tràn đầy nụ cười, cậu ấy kéo Đại Ngưu hành lễ: “Bùi đại nhân, Thẩm tiểu thư.”
“Không cần đa lễ, cha ngươi đã khỏi bệnh rồi sao?”
Đại Ngưu hớn hở cướp lời: “Khỏe, khỏe rồi, ta vừa được phát tiền thì lập tức chạy vào thành tìm đại phu tốt nhất, còn mua một chiếc thuyền mới, chờ cha khỏi bệnh, ta với cha còn có Thủy Sinh sẽ chèo thuyền mời khách ở chỗ này.”
Đại Ngưu nói xong thì đặt cây chèo xuống, cậu ta chui vào trong mui thuyền rồi lại đi ra, trong tay cầm theo chiếc đèn hoa sen, cười he he nói: “Tiểu thư, Thủy Sinh khéo tay lắm, hoa đăng này là đê ấy làm bán, bây giờ tặng cho ngươi.”
Thẩm Tương Nghi nhận đèn hoa sen tinh xảo kia, ưu sầu trong lòng cũng vơi bớt, ánh mắt không khỏi cong như trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn.”
Bùi Nhị lấy bạc ném vào tay Thủy Sinh.
Thủy Sinh bối rối nhận lấy, vội vàng khoát tay: “Đại nhân, tiểu thư đã cho hai huynh đệ chúng ta cơ hội cứu mạng kiếm tiền, đã là đại ân rồi, ta tuyệt đối không thể lấy thêm tiền này nữa.”
Bùi Nhị nói: “Xả thân cứu người không phải ai cũng làm được, các ngươi góp sức vì nạn lụt Giang Châu, đương nhiên là các ngươi xứng đáng nhận số bạc này.”
Đại Ngưu sửng sốt, cậu ta vẫn luôn không nghĩ rằng mình đã làm chuyện gì quá lợi hại, chỉ là bị ép không còn cách nào nên mới bí quá hóa liều mà thôi: “Đại nhân, ta, ta… Không lợi hại như vậy…”
Bùi Nhị nhìn hai thiếu niên ốm yếu nghèo khổ, người nghèo, nghèo ăn mặc là thứ yếu, nghèo nhất vẫn là tầm mắt, mà những thứ này sẽ ảnh hưởng đến phương hướng lựa chọn của bọn họ, hắn nhìn lướt qua hai người rồi dừng lại trên người Thủy Sinh: “Chữ trong danh sách là do ngươi viết sao?”
“Là ta.” Thủy Sinh sững sờ.
“Nét chữ nghiêm chỉnh, bút pháp thuần thục, cũng có vài phần bản lĩnh, lát nữa mang theo tuyển tập bài văn của mình, viết một phần bái thiếp gửi đến Bùi phủ trong ngõ hẻm bên trái phố Phiên Ngung thành Biện Kinh tìm ta, ta sẽ viết phong thư tiến cử cho ngươi.”
“Chuyện này, chuyện này…” Thủy Sinh lập tức không nói nên lời, tim đập rất nhanh.
Đó là Biện Kinh đó, là nơi gần Thiên tử nhất, là nơi mà tất cả học sinh học sách cực khổ cả đời cũng muốn đến.
“Sao, ngươi không muốn?”
“Học sinh, học sinh, cảm ơn đại nhân!”
Đại Ngưu vẫn có chút ngây thơ, thuyền chạy ra xa, cậu ta nhìn theo bóng lưng hai người dần dần đi xa, giống như giọt nước lăn vào biển lớn rồi biến mất không bao giờ nhìn thấy nữa, chỉ là Thủy Sinh ở bên cạnh vẫn không thu hồi tầm mắt, cậu ấy nắm chặt tay, lồng ng.ực phập phồng không nói lời nào.
“Thủy Sinh, ngươi sao vậy?”
Ánh mắt cậu ấy kiên định nhìn theo bóng dáng kia nói: “Đại Ngưu, ta không thể chèo thuyền mời khách với ngươi được nữa rồi, ngươi hãy chăm sóc cha nương thật tốt, ta muốn đến kinh thành.”
Có đôi khi sự thay đổi của vận mệnh đều sẽ được quyết định ngay tức thì, thế nhưng người bình thường lại không biết quyết định đột ngột đó sẽ mang đến khác biệt cực lớn cho số phận của bọn họ thế nào.
Bùi Nhị đứng bên bờ nhìn ánh đèn trôi nổi trên mặt sông, hắn thu hồi ánh mắt chậm rãi nói: “Ta định ngày mai trở về Biện Kinh.”
Thẩm Tương Nghi ngơ ngác đáp: “A, ồ.”
Bùi Nhị muốn đi?
Cũng đúng, cho dù Giang Châu có tốt đến đâu thì cũng không thể ở lại cả đời.
Bùi Nhị im lặng một lát, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi: “Nàng nguyện ý đi cùng ta không?”
Thẩm Tương Nghi sửng sốt.
Nếu như là trước kia thì chắc chắn là Thẩm Tương Nghi một lòng muốn làm cá muối sẽ không trở về.
Trở về làm gì, làm bia đỡ đạn cho Giang Ứng Liên à? Hay là đưa đầu cho Tam hoàng tử?
Bây giờ Thẩm Tương Nghi đã thay đổi rồi.
Nàng cảm thấy Thần Tông bệnh nặng kéo dài khó khỏi, già cả ngu ngốc, Thái tử trẻ tuổi lại quyết đoán hiểu rõ lý lẽ, nếu như không có ánh sáng Mary Sue mê hoặc thì tương lai sẽ là minh quân.
Bùi Nhị càng không phải là nhân vật phản diện tội ác tày trời trong sách, hắn có tình cảm cũng có chí khí, Hồ nô phía Bắc xâm phạm biên cương nhiều lần, nếu như không có Mary Sue cưỡng ép khiến hắn thất bại thì hắn nên ở lại biên quan bảo vệ đất nước, trấn giữ non sông.
Về phần Mary Sue, mặc dù thiên đạo không cho bọn họ trực tiếp giế.t ch.ết Giang Ứng Liên nhưng bọn họ cũng đã tìm được cách phá giải rồi, cho dù Giang Ứng Liên không chết thì cũng không phải là không thể nào thay đổi kết cục trong sách.
Cho nên nàng phải trở về, trở lại Biện Kinh nơi bắt đầu của tất cả, trở về thay đổi kết cục bi thảm của năm Kiến Nguyên thứ ba.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tương Nghi cúi người cầm ngọn nến châm bấc đèn, hai tay nâng đèn hoa sen đặt xuống mặt nước, mười ngón tay buông ra, ánh nến lấp lánh, ánh đèn soi bóng nước, đèn hoa sen chở theo mong ước nặng nề trôi về phương xa.
Nàng ngẩng mặt lên, ánh nến trên mặt sông phản chiếu vào con ngươi của nàng: “Bùi đại nhân, ta vừa mới ước nguyện.”
Bùi Nhị rũ mắt xuống, hắn chắp tay sau lưng cúi người xuống nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng: “Ước nguyện gì?”
Nàng kề sát vào tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm từng chữ: “Nguyện ở cùng quân, nhân gian an khang.”