Thanh kiếm kia cách Thẩm Tương Nghi rất gần, gần đến mức nàng tựa như có thể ngửi được mùi máu tanh đã từng dính trên đó.
Nàng đã không còn đường lui, không còn chỗ trốn.
Tào Thính Quân phải xuống đài rồi, nếu tất cả mọi chuyện theo như trong sách viết thì Bùi Nhị sẽ trở thành thủ phụ trẻ tuổi nhất trong sử sách, tiền đồ vô lượng, về tình về lí thì ở thời điểm này Bùi Nhị không nên mạo hiểm đến cứu nàng.
Thế nhưng trong khoảnh khắc bừng tỉnh, có một bàn tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm, máu đỏ thuận theo lưỡi kiếm rơi trên mí mắt Thẩm Tương Nghi.
Bùi Nhị cắn răng, tay run rẩy giữ cho lưỡi kiếm dừng lại trước mắt nàng, không tiến thêm chút nào nữa.
Máu nhỏ giọt lên mặt nàng, nàng nói không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.
Trường kiếm trong tay Tào Hồng chuyển hướng, hướng thẳng đến phần bụng người bên cạnh, muốn dùng toàn bộ sức lực cố đâm một nhát.
Đột nhiên, Thẩm Tương Nghi bắt lấy khoảng trống, vồ lấy cổ hắn ta, cắn ngược lại một cái, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn ta vẫn muốn chạy, kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm chém đứt hai chân hắn ta.
Ngay sau đó cấm vệ quân tràn vào trong phủ như thủy triều, kèm theo đó là một tiếng hô to: "Nghịch thần Tào Thính Quân treo cổ tự vẫn rồi."
Tào Hồng nằm trên đất, hai mắt dần mất đi ý thức, cũng mất đi sự phản kháng cuối cùng.
Cuối năm Kiến Nguyên thứ hai, danh tướng một thời Tào Thính Quân cứ như vậy mà chết vô danh trong tiểu viện.
Thẩm Tương Nghi cảm thấy chân mình rất đau, không biết có phải là do lúc Tào Hồng kéo nàng ra sân đã bị thương rồi hay không, vén lên xem thử, từ đầu gối trở xuống, máu thịt lẫn lộn.
Người bên cạnh đỡ lấy nàng, ôm nàng vào lòng.
Nàng vốn tưởng rằng bản thân sẽ cảm động muốn chết, nói một câu: Ta biết chàng sẽ tới mà.
Hoặc là nắm lấy tay người kia, đau lòng nói: Vì ta mà bị thương rồi, có đau không.
Nhưng nàng vừa nghĩ tới mấy chuyện tai bay vạ gió này đều do người trước mặt gây ra, trong lòng liền giận không có chỗ phát tiết.
Sao người ta yêu đương thì phong hoa tuyết nguyệt, đến nàng thì lại thành vào sinh ra tử thế này.
Còn thượng tấu? Sắp chết đến nơi rồi còn thượng tấu? Bùi Nhị hắn thật sự định vì thăng quan phát tài mà bỏ mặc vợ chết đấy hả?
Cứ nghĩ đến là Thẩm Tương Nghi lại tức giận, đưa tay xuống dưới nách hắn véo một cái, Bùi Nhị không nói gì, chỉ hự một tiếng, trước mặt mọi người cố trấn tĩnh, vừa nhìn mặt Thẩm Tương Nghi liền biết nàng đang vô cùng tức giận.
Chỉ là Thẩm Tương Nghi nghe thấy tiếng hắn hít hơi, lại thấy đau lòng, bàn tay buông nhẹ ra, lẩm bẩm một câu: "Sao bây giờ chàng mới tới?"
____________________________________
Cuối năm Kiến Nguyên thứ hai, cuộc tranh đấu giữa hai phe cánh rốt cuộc đã hạ màn, phe cánh cũ thất bại thảm hại, Tào Thính Quân bị định các tội danh mưu mô làm phản, kích động binh biến,...bị tru di cửu tộc mà Bùi Vấn An cuối cùng cũng đã đi tới tình tiết trọng yếu trong sách, làm chủ nội các, nhậm chức thủ phụ.
Bởi vì bị bắt cóc rồi lại bị thương nên Bùi Vấn An trực tiếp lấy lí do trị thương mà đưa Thẩm Tương Nghi vào sống trong Bùi phủ.
Mặc dù vết thương không có gì đáng ngại nhưng đại phu vẫn không cho phép Thẩm Tương Nghi chạy loạn, nàng nằm trên giường mấy ngày liền không chịu nổi nữa.
Chỉ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hình như có người đang tranh chấp.
Tiểu Đào chạy vào báo: "Tiểu thư, không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều gia nô phủ khác tranh nhau đến đưa thiệp, sắp đánh nhau đến nơi rồi."
Hai ngày nay nhờ vào việc Bùi Nhị thăng quan, khách khứa và phụ tá đến Bùi phủ càng tấp nập hơn, người đến đưa thiệp xếp hàng đến tận đầu hẻm, trong triều người có quan hệ hay người không có quan hệ đều muốn đến ôm một chân.
"Nhà Lại bộ Vương đại nhân, Hộ bộ Trương đại nhân, còn có..." Tiểu Đào xòe ngón tay ra nhẩm tính.
"Ngừng, đợi đại nhân nhà ngươi về rồi cho hắn xem là được." Thẩm Tương Nghi đau đầu khoát tay ngăn lại.
"Không, không phải, tiểu thư, những người này tới gặp cô đó."
Miệng Thẩm Tương Nghi vẫn còn đang ngậm mơ ướp chưa kịp nuốt xuống, liền nhìn thấy ở trong phòng đứng đầy ắp người.
"Các ngươi đây là...?"
"Tiểu nhân là do Lý phu nhân phái đến tặng cho ngài chút đồ bồi bổ, chỉ là chút lòng thành thôi ạ."
"Á, là bọn tiểu nhân đến trước, ngài xem, đây là đặc sản Phúc Châu do Vương phu nhân của chúng ta đặc biệt đưa đến cho ngài."
Thẩm Tương Nghi nhíu mày, tiện tay nhận lấy một cái hộp nặng trĩu, nàng trước kia lúc ở Thọ Châu đã trải qua chuyện này một lần, lúc này đã có chuẩn bị tâm lí.
Chỉ là vừa mở nắp ra, vẫn là suýt chút nữa bị dọa rớt cằm.
Tổng cộng là mười viên Nam Chu.
"Đây..." Nàng ngừng lại một chút: "Quý giá quá rồi."
"Phu nhân ta nói rồi, thứ này không đáng là gì, khi nào đến ngày đại hôn của tiểu thư và đại nhân bà sẽ tự mình chuẩn bị đại lễ đưa đến."
Thẩm Tương Nghi quét mắt một vòng nhìn những người nịnh hót này, thì ra vẫn là bởi vì Bùi Nhị lên làm thủ phụ mà những người ban đầu thuộc phe cánh cũ và phe trung lập đều vội chạy đến xếp hàng.
Thẩm Tương Nghi vốn dĩ không muốn bị quấn vào nhưng mấy người này còn biết nhiều chuyện hơn cả thái thú Thọ Châu kia, đưa lễ xong liền không nói gì nữa lập tức rời đi ngay, đến cả cơ hội từ chối cũng không cho nàng.
Nàng ở trong phòng đi đi lại lại mấy vòng, để những lễ vật này vào trong tủ khóa chặt, sau đó lại không yên tâm đổi sang giấu dưới gầm giường, chỉ là như này cũng chẳng thể yên tâm, một lòng chỉ đợi Bùi Nhị trở về.
Nhưng đến giờ cơm tối, cơm canh đã bày lên bàn nhưng Bùi Nhị vẫn chưa trở về.
Nàng giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, sắc trời tối dần, gió thổi làm bông tuyết bay lả tả.
Dứt khoát không đợi nữa, cầm ô lên đi đón Bùi Nhị về nhà.
Thẩm Tương Nghi đứng ở bên ngoài cửa cung, vừa mới bãi triều, các đại thần từ điện Tuyên Đức đi ra bên ngoài, ngoài cửa ngựa xe như nước, không ít gia nô đã chờ ở đằng xa.
Đợi đến khi người đã rời đi gần hết, nàng mới thấy Bùi Nhị xuất hiện ở cửa cung.
Trong một đám đại thần già nua, Bùi Nhị một thân áo đỏ vô cùng anh tuấn khôi ngô.
Thẩm Tương Nghi nheo mắt, nhìn coi, nam nhân của ta anh tuấn biết bao.
Bùi Nhị từ xa đã nhìn thấy nàng, bước chân nhanh hơn, mi mắt cong cong khiến lãnh ý trên mặt hắn như tuyết tan chảy rơi trên mặt đất: "Sao nàng lại tới đây?"
"Ta đến đưa ô cho chàng."
Nàng lúc này mới phát hiện bên cạnh Bùi Nhị có một nội thị trong cung đang che ô cho hắn, thái giám kia thấy Thẩm Tương Nghi đang nhìn hắn ta, vội vàng vung tay áo, thu ô lại rồi nhìn hai người cười một cái.
"Bùi đại nhân thật là có phúc, vậy nô tài trở về cung trước đây."
"Làm phiền công công."
Bùi Nhị chen người dưới ô, quét mắt nhìn quần áo trên người nàng, kéo sát hai bên cổ áo lại cho nàng: "Vết thương của nàng vẫn chưa bình phục hoàn toàn, sao lại mặc ít như vậy."
Nói rồi Thẩm Tương Nghi cảm thấy thân thể mình chợt ấm áp, hắn cởi áo choàng bản thân đang mặc xuống, khoác lên người nàng rồi lại đón lấy ô trong tay nàng, che trên đỉnh đầu nàng.
"Đi thôi, về nhà."
"Ừ, về nhà."
Tuyết im hơi lặng tiếng rơi xuống phủ lên mặt đất một tầng mỏng.
Thẩm Tương Nghi giẫm lên nền tuyết, nắm tay Bùi Nhị, cùng nhau chen chúc dưới một tán ô, những người bán hàng rong bốn phía cũng rối rít trở về nhà. Cứ như vậy bầu bạn giữa nhân gian khói lửa, hai người đi qua đường phố Biện Kinh, nàng trong nháy mắt hoảng thần, tưởng như cứ đi như vậy là có thể đi đến thiên hoang địa lão.
"Đại nhân, mua hoa cho phu nhân đi."
Đã vào thời điểm rét đậm trong mùa đông, bà lão bán hoa mặc áo bông sờn rách, khom người trên tóc dính đầy bông tuyết, lạnh đến nỗi phải chà xát hai tay vào nhau.
Thẩm Tương Nghi dừng bước, Bùi Nhị tự mình cúi người lật xem cả nửa ngày rồi chọn ra một bông: "Đóa hải đường này khá là tao nhã, có thích không?"
Thẩm Tương Nghi nhìn bông hoa đỏ rực như lửa, gật đầu.
Bùi Nhị vén ống tay áo lên rút ra túi tiền nặng trĩu thả vào trong giỏ trúc của bà lão kia.
'Đại nhân, làm vậy không được, nhiều quá rồi."
Bùi Nhị đứng thẳng người lên, không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Tuyết lớn rồi, ngươi mau về nhà đi."
Dứt lời, bà lão nhìn thấy người đàn ông dắt tay người phụ nữ, phủi tuyết đọng trên vai hộ nàng, hai người tựa sát nhau đi chậm rãi đi vào trời tuyết, bầu trời âm u, bước chân một sâu một cạn, mãi cho đến khi bóng dáng hai người trở thành một điểm đen không còn nhìn thấy nữa.
Mùa đông ở Biện Kinh năm nay tuyết rơi rất lớn, đầu tường tuyết tích tụ thành một lớp dày, vậy mà trận tuyết vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Đêm đến, hai người đến Bùi phủ, vừa vào cửa thì một gia nô đã nhanh nhẹn bưng cháo nóng lên, Thẩm Tương Nghi vốn đã cầm bát định tự múc cho mình nhưng bát lại bị Bùi Nhị lấy qua, múc đầy cháo rồi đặt xuống trước mặt nàng, lúc này hắn mới tự mình múc cho bản thân một bát.
Thẩm Tương Nghi thổi vài hơi rồi húp một ngụm cháo, xua tan khí lạnh, từ trong ra ngoài đều ấm dần lên.
"Cháo này rất ngon, cho những gì vào thế?"
"Sa sâm, đây không phải cách làm vùng Phúc Châu, ta muốn nàng dưỡng thương nên đã đổi một đầu bếp."
Thẩm Tương Nghi nghe nói như vậy, chào trong miệng càng ngọt hơn, mi mắt cong cong, cười hỏi: "Này, chàng dạo gần đây trong triều làm cái gì thế, gầm giường của ta sắp chất đầy rương với hộp rồi."
Bùi Nhị cầm khăn lên lau tay: "Chẳng qua chỉ là mấy người muốn đi cửa sau, vẫn như trước kia ta đã nói, bọn họ tặng thì nhận, chẳng qua là sau đó ta sẽ kêu Đỗ Lại giúp nàng kiểm kê lại một lượt, trong đó không thể thêm đồ."
"Nhận? Này từ khi ở Thọ Châu, ta phát hiện ra chàng cái gì đưa tới cũng không cự tuyệt, đây không phải là lập bè kết phái, nhận hối lộ sao?"
"Đây tính là hối lộ gì chứ."
Bùi Nhị nhướng mày: "Làm quan mà, nàng không hiểu, không thể quá câu nệ cố chấp."
"Bùi Vấn An, ta phát hiện ra chàng thật không đứng đắn."
Bùi đại nhân ôn nhu cười một tiếng, múc thêm cháo cho nàng: "Bùi Nhị Lang ta chưa bao giờ là người đứng đắn, nàng phát hiện ra cũng hơi muộn rồi đó."
"Nhưng ta vẫn có chút lo âu."
"Sao vậy?"
"Ta sợ chàng..."
Thẩm Tương Nghi còn chưa dứt lời, nàng sợ hắn rơi vào kết cục như Tào Thính Quân.
Hắn nhìn nàng một cái, dường như hiểu nàng định nói gì: "Nàng cứ yên tâm mà sống, ta ở bên ngoài bôn ba như vậy cũng chỉ là muốn để cho nàng sống vẻ bình an, tiền nàng cầm, tiếng xấu ta cõng. Dù sao nếu ta đã dám đi con đường này, danh tiếng sau này có không tốt đến đâu, nhiều thêm chút tội trạng cũng không sao cả."
Thẩm Tương Nghi quay đầu lại, trong lúc vô tình nhìn thấy bông hoa bên cạnh tay hắn.
Bùi Nhị cười một tiếng, uống một hơi cạn sạch ly rượu ấm: "Đến đây, ta cài lên tóc cho nàng."
Thẩm Tương Nghi không lên tiếng, chỉ thấy Bùi Nhị đứng dậy, kéo nàng đến trước gương, cúi người xuống từng chút một cắm đóa hoa hải đường kia vào búi tóc của nàng. Ánh nến chập chờn, bóng hình hai người trong gương giao nhau, chỉ nghe thấy Bùi Nhị nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Tháng sau ta phải đi rồi."
Thẩm Tương Nghi nghe nói như vậy, đột nhiên ngước mắt lên nhìn hắn: "Mạc Bắc?"
Thẩm Tương Nghi có chút hoảng hốt, dường như do nàng thay đổi vận mệnh của Bùi Nhị mà trận bắc phạt của Bùi Nhị cũng xảy ra sớm hơn.
Bùi Nhị không nói tiếng nào, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Tương Nghi quay đầu qua, đưa tay kéo ống tay áo của hắn: "Chàng đừng đi."
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nàng chỉ lặp lại câu vừa rồi: "Đừng đi."
Thẩm Tương Nghi lắc đầu một cái, bắt lấy tay hắn: "Không, chàng nghe ta nói, lần này không giống trước kia, chàng nghe ta nói, lần này đi chàng sẽ chết."
"Thiên đạo nói như vậy sao?"
Thẩm Tương Nghi nặng nề gật đầu, Bùi Nhị chẳng qua chỉ cười một tiếng: "Dù vậy thì ta cũng phải đi, nàng biết mà, ta trông mong ngày này đã rất lâu rồi."
Cả người Thẩm Tương Nghi lạnh toát, vội bắt lấy ống tay áo của hắn: "Chàng, chàng đi rồi, vậy ta phải làm sao?"
"Còn nhớ ở lần đầu tiên sau khi diệt trừ thổ phỉ ở trên núi Thanh Sơn ta nói với nàng cái gì không?"
Thẩm Tương Nghi sợ run, ngẩng đầu lên: "Nhưng, nhưng đó là bởi vì, có chàng ở bên cạnh, mỗi lần đều có sự xuất hiện của chàng, ta, ta..."
"Không phải, không phải như thế." Bùi Nhị lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nàng lợi hại hơn nàng nghĩ nhiều, thổ phỉ Thọ Châu, lũ lụt Giang Châu, không sợ quyền quý, cứ coi như không có ta, nàng cũng có thể làm rất tốt, nàng lợi hại hơn bất cứ người con gái nào ta từng gặp."
"Ta không có lợi hại như chàng nghĩ đâu, ta chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn...dung mạo bình thường, học thức cũng bình thường."
"Nhưng chính bởi như vậy mà mọi thứ mới không giống nhau, Hồ tiên sinh là người thường, Thủy Sinh là người thường, ta chẳng qua cũng chỉ là một người thường...nhưng chúng ta hợp sức với nhau có thể thay đổi tất cả."
Thẩm Tương Nghi ngước mắt lên nhìn về phía Bùi Nhị: "Ta hiểu rồi."
Hắn từ từ nở nụ cười: "Ta biết nàng có thể hiểu."
Nàng mỉm cười: "Ta phát hiện ra rằng chàng nếu như không làm quan, có thể đi làm một tiên sinh dạy học."
"Chỉ sợ là dạy không ra đứa học trò đứng đắn nào mất."
Dưới ánh nến, Bùi Nhị thu lại nụ cười: "Gần đây Giang Ứng Liên không thường ở bên cạnh thái tử, ngày ta xuất chinh thái tử sẽ đến tiễn, nàng đưa hắn đi gặp Tô Ngôn."
Thẩm Tương Nghi nghe thấy ngữ khí của hắn đột nhiên lạnh xuống, giao phó từng câu từng chữ: "Còn có chuyện Giang Ứng Liên và Tam hoàng tử ở chung một chỗ, dù sao đó cũng là một nước đi nguy hiểm. Nếu như nàng thất bại hoặc sự việc xảy ra biến hóa...bên này truyền đến tin ta bại trận, vậy thì nàng hãy trở về Giang Châu đi...đừng đợi nữa..."
Thẩm Tương Nghi không lên tiếng, qua một hồi lâu sau: "Nếu như chúng ta quen biết sớm một chút thì tốt biết bao..."
Đời trước cũng là bèo nước gặp nhau, đời này cũng định trước sẽ phải ly biệt. Nếu như kết cục chỉ có một, quen biết nhau sớm một chút, còn có thể có nhiều thời gian ở bên nhau.
Bùi Nhị đứng dậy, đi đến sau lưng nàng, nhìn người trong gương, cúi người dùng mu bàn tay xoa nhẹ lên gò má nàng. Ánh mắt hắn ôn nhu, ngón trỏ dọc theo gò má nàng trượt xuống dưới, tựa như cơn gió lướt nhẹ qua.
"Không muộn, ta Bùi Vấn An đời này được gặp nàng thì đã cảm thấy viên mãn rồi, Bùi mỗ tuy không phải người lương thiện, cũng không phải là thiên mệnh chi tử gì đó nhưng ta nguyện đấu tranh với trời đất, bảo vệ nàng một đời vô lo."