Thế giới mới.
Thẩm Tương Nghi tự lẩm bẩm, nàng không hoàn toàn hiểu những lời thiên đạo nói nhưng trong lòng dường như có được cảm nhận mới.
Phải rồi, thế giới này nên như vậy.
Căn bản không có nhân vật chính nhân vật phụ gì cả, phần lớn mọi người đều không có thiên phú dị năng, sinh ra đã là người thường nhưng chỉ cần nhìn từ một góc độ khác, hết thảy mọi việc đã trải qua lại không tầm thường chút nào. Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình.
Thẩm Tương Nghi nhìn trời, ý niệm lúc ban đầu của nàng là làm cái gì nhỉ?
Nữ phụ cá mặn*.
(*Cá mặn dùng để chỉ những người không có đam mê, không có ý chí và nghị lực sống.)
Đúng rồi, từ lúc bắt đầu nàng muốn trở thành cá mặn an hưởng nốt phần đời còn lại, đúng như những gì thiên đạo nói, từ đầu đến cuối nàng chỉ là một nhân vật nhỏ.
Nghĩ như vậy, Thẩm Tương Nghi lại nhìn về phía chân trời, tựa như trong một trấn nhỏ nào đó ở phương nam, có tia sáng vui tươi, âm thanh gà gáy đang đợi nàng.
Thẩm Tương Nghi đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn rời đi.
Vậy Bùi Nhị...
Nàng thích hắn thật nhưng mục tiêu của hai người lại không hề giống nhau, họ có duyên gặp gỡ nhưng hiện tại thế giới trong cuốn sách đang đi đúng hướng. Tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt tại đây, có lẽ...có lẽ...mỗi người bọn họ nên trở về đúng vị trí của mình, đó có lẽ mới là kết quả tốt nhất.
Nghĩ như vậy, Thẩm Tương Nghi nhấc bút viết một bức thư, trong thư kể lại đúng sự thật cuộc trò chuyện của nàng và Thiên đạo, đặt thư trên mặt bàn, đợi Bùi Nhị trở về là có thể nhìn thấy.
Làm xong tất cả những điều này, nàng quay người đi ra khỏi cửa.
Mà lúc này cũng dưới màn đêm đó, chợ đêm bên ngoài cửa cung thành Biện Kinh vừa mới bày ra, gian hàng bánh hấp đang chống rạp thì có một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh.
Người bán bánh hấp nhìn chiếc xe này một cái, liền biết đây là nhà quý nhân giàu có, không biết là vị đại thần nào trong triều, nhiệt tình hiếu khách nói: "Đại nhân, ngài muốn mua bánh hấp sao?"
Một bàn tay vén rèm lên, các đốt ngón tay thon dài, chỉ nghe thấy người trong xe nhàn nhạt nói: "Lấy mỗi loại một ít."
Người bán hàng cười híp cả mắt, đây quả là khởi đầu thuận lợi mà, cậu ta cẩn thận dùng giấy dầu gói mỗi loại mấy cái rồi đưa tới cho quý nhân: "Ngon lắm, mong ngài lần sau lại ghé mua."
Bùi Vấn An đặt túi bánh trong lòng.
Ngày đó khi sét đánh vào người Thẩm Tương Nghi, hắn quả thực rất hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, sau khi thái y xem qua nói nàng không sao, hắn mới thở phào một hơi.
Tiếp đó là lễ đăng cơ của thái tử, hoàng cung lại bởi vì hành động của Tam hoàng tử mà trở lên hỗn loạn, sau đó lại thêm rất nhiều sự vụ phức tạp, hắn vùi đầu ở nội các làm việc ba ngày, hôm nay vừa nghe người báo tin Thẩm Tương Nghi đã tỉnh rồi.
Trong phút chốc hắn ngồi cũng không yên, đẩy công vụ đi nhanh chóng trở về nhà.
Vừa vào cửa hắn sờ túi bánh hấp trong lòng mình, vừa đi vừa nghĩ, không biết Thẩm Tương Nghi sau khi tỉnh lại đang làm cái gì, có phải đang oán trách hắn về muộn hay không.
Sau khi bước chân vào tiểu viện lại thấy một mảng đen thui.
Bùi Nhị đứng ở trong bóng tối khẽ nhíu mày: "Người đâu."
Trên đường vào sáng sớm, có một chiếc xe ngựa chạy qua.
"Dừng xe, nghỉ ngơi một chút."
Thẩm Tương Nghi nhìn ngó bốn phía, trước không thôn sau không tiệm chỉ có một quán trà để làm điểm dừng chân.
Chẳng qua là khi nàng vừa xuống xe thì nhìn thấy một người ngồi uống trà cách đó không xa, nàng bày ra vẻ mặt như gặp quỷ.
Mặt trời đang lên, trong quán trà bên đường đều là thương gia nghỉ chân đến uống trà, trong rừng ánh sáng le lói, gió nhẹ lướt qua.
Người đàn ông rõ ràng chỉ mặc một thân áo xanh ngồi ở đó cũng không che được dung mạo như họa của hắn, khí chất bất phàm, người từ trên chiến trường trở về, giống nhau thanh đao đã khai đao thấy máu, ít đi vài phần thư sinh, nhiều thêm vài phần nghiêm nghị.
Đối mặt với một Bùi Nhị như vậy, Thẩm Tương Nghi đột nhiên mất đi hùng tâm tráng chí.
Muốn co cẳng bỏ chạy nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lập tức trở về thì lại có vẻ thể hiện là nàng nhát gan quá.
Nàng giả bộ bình tĩnh, đi bước nhỏ qua đó, quan sát xung quanh: "Mặt trời hôm nay nhìn lớn ghê nhưng không ngờ vẫn lạnh như vậy."
Trên mặt Bùi Vấn An không rõ vui buồn, lạnh nhạt nói: "Quả thực rất lạnh."
Bùi Nhị tức giận không thể hiện trên mặt.
Thẩm Tương Nghi có chút đoán không ra tâm trạng của hắn bây giờ rốt cuộc là như thế nào.
Nàng ngồi xuống, có chút chột dạ, không nhịn được mở miệng giải thích: "Chàng đừng giận ta, ta đi là có lí do mà, chàng xem chàng đã là thủ hộ trẻ tuổi nhất rồi, còn ta thì sao. Chẳng qua chỉ là con gái của một quan ngũ phẩm. Nếu như ta thực sự gả cho chàng, không môn đăng hộ đối, gia thế của ta cũng không thể làm chống lưng cho chàng trong triều. Hơn nữa, ta chẳng qua chỉ là một người được sống lại lần nữa mà thôi, ta căn bản không biết đoán số mệnh, chẳng có bản lĩnh gì, chỉ mong được sống yên ổn qua ngày, không làm nổi mấy chuyện quyền biến..."
"Ta tức giận cái gì?"
Bùi Vấn An ngắt lời, khẽ vuốt cằm nói: "Nàng muốn đi, ta không cản."
Thẩm Tương Nghi ngây ra, Bùi Nhị từ khi nào dễ nói chuyện như vậy?
Nàng tiến sát lại gần, di chuyển đến bên cạnh hắn, nhìn sắc mặt hắn, mở miệng nói: "Vậy ta đi đây, nếu như về sau chàng..."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Tương Nghi đã bị người ta ôm vào lòng, rồi bị ôm ngang lên xe ngựa.
Thẩm Tương Nghi bi phẫn giãy dụa hai cái: "Bùi Nhị! Chàng không cần mặt mũi hả, nói lời không giữ lời, ban nãy chàng nói sẽ để ta đi."
Mặt Bùi Vấn An không có biểu cảm gì, siết chặt nàng vào lòng ôm lên trên xe, bản thân cũng ngồi xuống rồi trở tay đóng cửa xe lại, chặn hết đường lui của nàng, tựa như cắn răng mà thốt ra một câu: "Nếu thật sự để nàng chạy mất, mặt mũi này ta cũng chẳng cần nữa."
Thẩm Tương Nghi ngồi trong góc, ngẩng đầu lên, liều chết nói: "Bùi Nhị, chàng phải nhìn vào thực tế, hai người chúng ta không cùng đường không thể cùng nhau mưu cầu sự nghiệp được."
Nghe thấy những lời này, Bùi Nhị giận quá hóa cười, lộ ra núm đồng tiền nho nhỏ: "Không sao, đường của nàng chính là đường của ta, sớm muộn gì cũng có thể đi cùng nhau."
Thẩm Tương Nghi: "..."
Bánh xe quay đều kêu cót két, Thẩm Tương Nghi giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, Bùi Nhị thở dài: "Ta biết nàng muốn cái gì, đợi ta mấy năm nữa, đợi đến khi thế đạo vững vàng, ta sẽ tự mình từ quan, nàng muốn đi đâu ta cũng sẽ đi cùng nàng."
"Chàng..."
Thẩm Tương Nghi không ngờ Bùi Nhị dự định sẽ đi cùng nàng nhưng nếu như hắn đi cùng nàng, không phải là đã cô phụ tài hoa của hắn rồi hay sao?
Nàng do dự nói: "Chàng, chàng không phải vì ta mà làm như vậy, ta không có ý đó..."
Bùi Nhị dùng đầu ngón tay miết vào lòng bàn tay nàng, chậm rãi nói: "Lúc trước thế đạo hỗn loạn, có những chuyện không thể không làm. Thân làm quan, một thân một mình, không có người để mà mong nhớ, dĩ nhiên chỉ có thể đặt hết tâm tư lên quyền lợi, mới có thể sống có ý nghĩa một chút. Nhưng đến bây giờ, nhân gian an lạc, trong lòng ta tự nhiên cũng có tâm tư muốn làm chuyện khác."
Thẩm Tương Nghi ngây ra, chẳng biết tại sao tim đập rất nhanh, chuyện này chắc có liên quan một chút đến nàng nhỉ?
"Chuyện gì?"
Bùi Nhị giương mắt, khẽ mỉm cười, đáy mắt chất chứa tình ý sâu nặng.
Giống như đám mây ấm áp bồng bềnh trong tiết xuân tháng ba, lại giống như ánh trăng sáng bầu trời sao.
Chỉ nghe thấy hắn cúi xuống thật thấp nói ở bên tai nàng: "Quãng đời còn lại bầu bạn với một người, sớm chiều bên nhau."