Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 53: Chương 53




Quả nhiên ngay đêm hôm đó phát hiện được hai con tang thi từ dưới nước bò lên lặng lẽ tiến vào bên trong căn cứ.

Mấy người quân nhân được phân nhiệm vụ canh gác bên bờ sông lập tức nổ súng bắn chết tang thi rồi lo lắng nhìn nhau.

Trong thư phòng Vương Lẫm báo cáo tình huống vừa sảy ra bên ngoài bờ sông với Tần Nguyên.

Ông lão đứng bật dậy, nghiêm mặt đi đi đi lại vài vòng rồi trở về chống tay lên bàn trầm trọng lên tiếng: “Vậy là tin tức trên bức thư đã đúng.

Nếu hôm qua chúng ta không cắt cử người canh gác, thì bây giờ đã sảy ra tình trạng không thể cứu vãn rồi.”
Vương Lẫm cũng nghĩ mà sợ, sau khi nhận được tin từ cấp dưới báo lại, hắn lập tức chạy tới bờ sông, quả nhiên có xác hai con tang thi ướt nhẹp nằm dưới đất.

“Tiếp theo nên làm thế nào ạ?”
Tần Nguyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Phải ngăn chặn con sông, hoặc…chuyển địa điểm căn cứ.” Hai phương án này đều vô cùng khó thực hiện.

Nhưng không thể tiếp tục để mặc tình huống này phát sinh.

“Nhóm binh sĩ ra ngoài thăm dò tình hình đã quay trở lại chưa?” Tần Nguyên chợt nhớ tới vội hỏi.

“Còn chưa trở lại.

Có lẽ đến buổi chiều sẽ quay về.” Vương Lẫm lập tức trả lời.

“Tiếp tục lưu ý tình hình bên bờ sông, phải kịp thời sơ tán cư dân nếu có tình huống xấu sảy ra.”
“Rõ.”
Buổi trưa bốn người ngồi đứng bên ban công quan sát tình huống bên ngoài.

“Xem có vẻ Vị Đại tướng kia thực không tồi, rất quan tâm tới dân cư trong căn cứ nha.” Vu Lâm nhấc mắt nhìn từng tốp cảnh vệ tuần tra qua lại trên đường.

“Bên bờ sông cũng có quân đội canh giữ.” Cố Tiêu gật đầu.

“Nhưng họ không công bố cho dân chúng, có lẽ sợ sảy ra bạo động.”

Hứa Giai Ninh thất thần nhìn đường phố bên dưới, trong tiểu thuyết căn cứ N thị nhanh chóng bị tiêu diệt, bởi vì tang thi nhằm lúc đêm tối đi vào bằng đường bờ sông sau đó trực tiếp tấn công người dân, cuối cùng toàn căn cứ lâm vào rối loạn, rất nhiều người tản ra khắp nơi chạy trốn, cuối cùng một căn cứ sừng sững chỉ trong một đêm mà hoàn toàn biến mất.

Bây giờ Tần Nguyên đã biết, có lực lượng của quân đội can thiệp, liệu tình huống này có tiếp tục sảy ra hay không?
“Đừng lo lắng.” Cố Tiêu đặt tay lên vai Hứa Giai Ninh an ủi.

“Có lẽ vị đại tướng kia đã tính toán phương án đối phó rồi.

Đến buổi chiều, Binh đoàn được phái ra ngoài đã trở về, tuy được trang bị đầy đủ vũ khí, nhưng vẫn tử vong mất 5,6 người trong đó có 2 dị năng giả cấp 1.

Nghe báo cáo xong, Tần Nguyên lập tức cho người dán thông cáo chính thức về việc tang thi bắt đầu tiến hóa và sự xuất hiện của tang thi biến dị.

Đồng thời cũng cho phép các quân đoàn tiếp tục ra ngoài, tăng điểm thưởng đối với việc thu thập đầu tang thi, nhất là tang thi biến dị.

Tất cả nhiệm vụ khác đều tạm ngừng lại thay bằng một nhiệm vụ duy nhất là tìm kiếm lưới sắt số lượng lớn.

Trong căn cứ nhất thời một mảnh ồn ào, sau rất lâu mọi người mới bắt đầu chấp nhận sự thật rằng càng ngày việc thanh lý tang thi và thu thập vật tư càng gặp nhiều khó khăn hơn.

Sau đó đã bắt đầu có quân đoàn dũng cảm ra ngoài làm nhiệm vụ, mọi người đều vô cùng thận trọng đề cao sự an toàn của bản thân và đồng đội, số lượng người chết cũng bắt đầu có dấu hiệu giảm bớt.

Mà bên phía bờ sông, quân đội bắt đầu tiến hành giăng lưới sắt vây kín khu vực con sông.

Tất cả mọi thứ lại khôi phục quỹ đạo ban đầu.

Cố Thành dạo gần đây một đường thuận lợi như cá gặp nước, gã dẫn đoàn ra ngoài thanh lý tang thi và tìm kiếm lưới sắt về kiếm điểm, nhờ có quan hệ gần gũi với bên trên, quân đội cũng rất kính trọng gã, trong căn cứ, quân đoàn Quang Minh bắt đầu từ vị trí số 7 lên tới vị trí số 2 trên bảng xếp hạng, thậm chí có thêm rất nhiều người bắt đầu xin gia nhập.

Cố Tiêu đứng trong góc tối ở bên ngoài lắng nghe gã đắc ý cười nhạo đám đội trưởng quân đoàn khác chẳng khác nào phế vật và lão già lẩm cẩm ở trong tòa thị chính chỉ biết chỉ tay năm ngón, không có sức mạnh gì còn mắc bệnh người già lo trước lo sau.

Hắn âm thầm ghi âm lại hết sau đó mượn Hứa Giai Ninh chiếc lap top sao chép file ghi âm vào đó rồi lưu trữ lại.

Ngày hôm nay trong căn cứ diễn ra một sự kiện đặc biệt, đó là sinh nhật 62 tuổi của vị đại tướng đã nhiều năm nắm quyền tại thành phố N cũng là người đứng đầu căn cứ này.

Hôm nay Cố Tiêu tâm tình rất tốt, đến Vu Lâm cũng nhận ra, suy tư một lúc y liền hiểu, một buổi tiệc quan trọng lại đông người thế này nếu có vài sự kiện lật mặt nào đó sảy ra, chắc hẳn sẽ rất thú vị.


Sáng nay quân đội cử một binh lính tới đưa thiệp mời cho Cố Tiêu và Vu Lâm.

Ngày thường bọn họ rất ít giao thiệp với người ngoài, làm việc luôn âm thầm lặng lẽ, cũng không kết bạn với các quân đoàn hay tổ đội khác.

Nhưng bên trên có vẻ rất coi trọng dị năng cấp hai hiếm có của họ mà phá lệ gửi thiệp mời tới tận nơi.

Thực ra bữa tiệc này không chỉ đơn giản là một bữa tiệc sinh nhật mà còn là một cơ hội để quân đội kêu gọi các dị năng giả đầu quân làm việc cho Chính quyền thành phố N và quân đội.

Chính vì vậy các dị năng giả được đánh giá cao và các quân đoàn xếp thứ hạng đầu đều được mời tới tham dự.

Bốn người thay bộ đồ dạ hội mới, lịch sự đi tới đưa lại thư mời cho lính gác rồi tiến vào đứng trong góc phòng khuất tầm nhìn quan sát tình huống.

Bữa tiệc được tổ chức khá xa hoa và chu đáo giống như trong thời bình vậy, mỗi người tham dự đều mặc vest hoặc váy dạ hội vui vẻ cầm ly rượu trên tay bắt chuyện lẫn nhau.

Một lát sau chủ nhân bữa tiệc xuất hiện, Tần Nguyên dẫn đầu đoàn người tiến vào sảnh chính.

Đi bên cạnh, vịn tay ông là cô con gái trẻ tuổi xinh đẹp, ngay phía sau là hai vị thượng tướng khuôn mặt nghiêm nghị, cùng vài quan chức cấp cao của chính quyền và quân đội N thị.

Mọi người lập tức dừng cuộc nói chuyện đồng loạt quay đầu nhìn đoàn người đang tiến vào.

Tần Nguyên bước lên bục cao bắt đầu phát biểu: “Cảm ơn các vị đã có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay.

Từ khi căn cứ được xây dựng đây cũng là lần đầu tiên chúng ta có mặt cùng nhau để làm quen và hiểu rõ về nhau hơn.

Tôi rất mong các vị có thể cùng chúng tôi đoàn kết, phối hợp với nhau tiêu diệt lũ quái vật gớm giếc kia trả lại cho loài người một thế giới sạch sẽ, yên bình giống như trước kia.”
Tất cả mọi người trong sảnh đều đồng loạt vỗ tay.

Tần Nguyên vui lòng nhìn cảnh tượng dưới sảnh khẽ nâng ly rượu lên ra dấu cho mọi người cùng uống rồi gật đầu đi xuống.


Lúc này trong sảnh bắt đầu phát lên tiếng nhạc du dương, ấm áp khiến người ta tạm quên đi những lo lắng bất an bắt đầu thả lỏng tinh thần.

Cố Tiêu nâng mắt nhìn Cố Thành được rất nhiều người vây quanh nịnh nọt, lôi kéo, Tô Niệm đứng cạnh gã mặc bộ lễ phục màu đỏ rượu cúp ngực với tà váy xẻ sâu vô cùng gợi cảm.

Hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường mỉm cười.

Cũng đến lúc rồi.

Tiếng nhạc trong đại sảnh bỗng chốc ngưng bặt.

Thay vào đó từng trận âm thanh rè rè vang lên khiến mọi người đang nói chuyện bất chợt dừng lại
Tiếp theo đó là giọng nói của một người phụ nữ không hề báo trước đột ngột cất lên.

“…Rẹt…Rẹt… mấy ngày nay tên Doãn Chung kia cứ luôn âm thầm giám thị em, em cảm thấy gã luôn tìm cơ hội gây chuyện.”
“Chẳng qua hắn không phục khi anh lên chức đội trưởng nên cứ luôn tìm kiếm nhược điểm muốn hạ bệ anh, Loại hữu dũng vô mưu như vậy, bảo bối không cần để ý.”
“A…Hắn còn nói không tin Mộ Viễn Hàng kia chết dễ dàng như vậy, lúc đó hắn vừa nói còn vừa liếc về phía anh, ám chỉ quá rõ ràng, chẳng phải ý gã là anh giở trò quỷ hay sao, Sao anh không… Cho hắn đi theo đội trưởng nhà hắn luôn đi.”
“Không cần vội, bảo bối, muốn gã chết nào có khó gì.

Một Mộ Viễn Hàng còn phải ngoan ngoãn làm thức ăn cho tang thi thì Doãn Chung hắn lại là cái thá gì chứ.”
“Đúng vậy, Mộ Viễn Hàng kia là loại người không có đầu óc lại độc tài, bảo thủ, loại người như vậy mà dẫn dắt quân đoàn thì cả đám ngu xuẩn kia đều bán mạng cho hắn hết, làm sao anh minh thần võ như A Thành của em được chứ.”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì sảy ra.

Chỉ có Cố Thành và Tô Niệm tái mặt nhìn nhau, cùng ánh mắt nghi ngờ của đoàn đội Quang Minh bên cạnh.

Sau đó âm thanh gào thét của một người đàn ông lại chợt vang lên vang vọng khắp sảnh.

“Không…Không…Mộ ca, đừng giết em, Em sai rồi, Em xin lỗi anh, Mộ ca.

Anh tha cho em đi.”
“Mộ ca, em sai rồi, Anh đừng giết em, là em tội đáng muôn chết, em không nên lợi dụng lúc anh không đề phòng dùng băng trói chân anh lại khiến đám tang thi đuổi kịp…Em sai rồi anh tha cho em đi.”
Những người thuộc quân đoàn Quang Minh biến sắc, trợn trừng mắt không dám tin nhìn Cố Thành.

Doãn Chung lập tức bắt lấy cơ hội bất ngờ tung một chưởng vào bụng Cố Thành khiến gã ngã lăn ra đất rồi quát hỏi: Cố Thành.

Là mày giết Lão đại?”
Cố Thành sắc mặt tái nhợt, ôm bụng nằm dưới đất rồi lập tức vùng đứng dậy vội vàng giải thích: “Không phải…Mọi người nghe tôi giải thích.


Nhất định có điều gì đó không đúng ở đây.

Chắc chắn có kẻ đã dàn dựng chuyện này…”
“Là giọng nói của mày và con ả tình nhân của mày.

Làm sao có thể dàn dựng được.

Cố Thành loại bạch nhãn lang mày..” Nói xong Doãn Chung lập tức vọt tới cho Cố Thành thêm một quyền vào mặt.

Hắn đã muốn làm thế từ lâu, thật không ngờ đến ông trời cũng cho hắn cơ hội.

Hôm nay có người gửi cho Doãn chung một cái USB và một chiếc điện thoại kèm theo một bức thư.

Trong thư có ghi rằng hãy mở phần ghi âm trong điện thoại ra sẽ hiểu và đừng vội hành động, đợi đến tối hãy lén cắm chiếc USB này vào máy tính ở phía sau hội trường sau đó chớp thời cơ kích động mọi người.

Doãn Chung không biết người gửi tới là ai nhưng hắn rất sẵn lòng hợp tác với người nọ, kẻ thù của kẻ thù là bạn không phải sao.

Hơn nữa những thứ này đủ để Cố Thành triệt để ngã ngựa.

Vô cùng hợp ý hắn.

Bởi vậy tối nay mới có một màn này.

Chờ tới khi Cố Thành ăn đau, gã không nhịn nổi nữa, ác độc nâng tay lên một quả cầu băng mang theo sát thương cực đại bay tới ném thẳng vào Doãn Chung đang đắc ý đứng đằng xa.

Mọi người đều sửng sốt không kịp phản ứng, nếu trúng một đòn này Doãn Chung sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Thế nhưng ngay lúc này một con rồng lửa từ đâu lao vút tới chặn đứng đường bay của quả cầu băng rồi bùng lên cắn nuốt nó khiến quả cầu băng tan rã thành vũng nước dưới chân Doãn Chung.

Cố Thành kinh ngạc quay lại tìm kiếm kẻ phá rối gã giữa chừng rồi kinh hoàng nhìn thấy Cố Tiêu một tay đút túi quần âu thong thả đi ra từ chỗ vắng, trên bàn tay còn lại là ngọn lửa đỏ ánh tím vô cùng xinh đẹp lại mang tính uy hiếp cực độ.

Hắn nhìn gã mỉm cười nhếch môi khẽ nói: “Em trai.

Đã lâu không gặp.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.